Ngọc Luyện chân nhân quan sát hắn hỏi:
- Sư huynh, làm sao vậy?
Ngọc Linh chân nhân cười khổ nói:
- Sư phó đã thoát khỏi khốn cảnh.
Nhãn tình của Ngọc Luyện chân nhân sáng lên:
- Thật sao? Có phải Ngưu Hữu Đức ra tay hay không?
- Không biết có phải Ngưu Hữu Đức ra tay không, bất quá sư phó đã giải trừ quan hệ cùng Đông quân, bị điều đến phủ Đô thống U Minh nhậm chức. Hiện tại đang chạy về sư môn, chuẩn bị về trước một chuyển lại đi U Minh.
Ngọc Linh chân nhân vừa nói vừa buông tiếng thở dài, mặc dù không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bất quá trong lòng đại khái đã có thể khẳng định có quan hệ với Miêu Nghị.
- Hay!
Ngọc Luyện chân nhân hưng phấn vỗ tay tán thưởng, đột nhiên đứng lên, cao hứng không thôi nói:
- Sư huynh, huynh xem, đệ nói đúng chứ, không thử vận may làm sao biết Ngưu Hữu Đức không được. Huynh xem xem, không phải đã muốn thành công rồi sao?
Ngọc Linh chân nhân trầm mặc gật đầu, ít nhiều có chút kỳ quái. Quan hệ của Ngưu Hữu Đức cùng Doanh gia nháo thành như vậy, Doanh gia như thế nào có thể thả người, chuyện tình ngoài mặt này thật là biến hóa kỳ lạ. Người phía dưới xem như lọt vào trong sương mù căn bản không rõ lại thế nào.
Hơi cân nhắc, hắn lại trầm ngâm nói:
- Sư đệ, việc đã đến nước này, đệ hãy liên hệ với Ngưu Hữu Đức một chút, hỏi hắn bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, có một số việc bằng nhãn giới của chúng ta xem không rõ.
- Được!
Ngọc Luyện chân nhân lập tức lấy ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị sau khi kết thúc liên hệ, báo cáo lại:
- Sư huynh, hắn thừa nhận bên chỗ sư phó là hắn ra tay. Tình huống cụ thể hắn không nói, chỉ để chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, cứ theo lẽ thường là được, về phần Cao Nham kia cũng không cần để ý tới, chuyện tình khác hắn đều có an bài phía sau.
“...” Ngọc Linh chân nhân yên lặng gật đầu.
Tĩnh Huyên Viên, Quảng Quân An bước nhanh vào, thẳng đến chủ thính hậu viện, thị nữ dọc đường đi cung kính hành lễ, tay đi qua đi lại, nhăn mày.
Chỉ sau chốc lát, Cao Tử Huyên thả tóc dài bồng bềnh, áo choàng phập phồng được nha hoàn bồi tiến vào, gặp mặt liền hỏi:
- Tối như vậy, rồi, vội vội vàng vàng muốn gặp ta, có chuyện gì?
Quảng Quân An phất tay với nha hoàn phía sau, để nàng lui ra sau đến gần mẫu thân thấp giọng nói:
- Mẫu thân, việc hôn sự của Cao Nham sợ là có biến hóa.
Cao Tử Huyên nâng mi nói:
- Hay cho một Chính Khí Môn nho nhỏ lại không biết tốt xấu như thế?
Quảng Quân An nhíu mày nói:
- Mới vừa nhận được tin Đông quân truyền đến, bên kia đã thả ra chưởng môn đời đầu Chính Khí Môn Tề Ngô, hơn nữa giải trừ quan hệ của hắn với Đông quân, nói là phủ Đô thống U Minh bên kia cần người.
- Phủ đô đốc U Minh? Ngưu Hữu Đức?
Cao Tử Huyên kinh ngạc nói:
- Đông quân bên kia thế nào lại thả người cho Ngưu Hữu Đức?
Quảng Quân An:
- Bên kia cũng không biết tình huống cụ thể, chỉ nói là cấp trên lên tiếng. Tề Ngô hiện tại đã nhận điều lệnh của phủ Đô thống U Minh, đã trở thành người của phủ Đô thống U Minh. Việc này con hỏi thăm một chút, là Tả Nhi tự mình ra lệnh với cấp dưới, cấp dưới không ai dám không theo.
- Nói như thế là Ngưu Hữu Đức nhúng ta vào? Ngưu Hữu Đức không phải đã không còn quan hệ với Chính Khí Môn sao?
Cao Tử Huyên kinh nghi bất định nói.
Quảng Quân An:
- Bảo Liên kia từng là thị nữ gần bên người Ngưu Hữu Đức, từng trường kỳ hầu hạ khởi đầu cuộc sống hàng ngày của Ngưu Hữu Đức. Nghe nói trước kia còn có không ít lời đồn, nói nữ nhân này đã sớm bị Ngưu Hữu Đức ngủ qua rồi. Nếu đồn đãi là thật, Cao Nham động đến nữ nhân trên đầu hắn rồi, có tình huống này cũng không ngoài ý muốn.
- Này!
Cao Tử Huyên nhất thời ngưng trọng, nếu là thời gian trước đây, nàng không thèm để Ngưu Hữu Đức vào mắt. Nhưng chuyện Hắc Long Đàm vừa xảy ra, người kia chính là dám ngạnh chống lại Doanh Cửu Quang. Nàng chỉ là nữ nhân trong một đại viện trạch viện quyền quý cao sang, có phú quý trên tay, nhưng thật có chút không muốn trêu chọc người như thế. Ý niệm chuyển trong đầu, nắm lấy cổ tay Quảng Quân An:
- Biểu đệ con không có việc gì đi?
Quảng Quân An:
- Ngưu Hữu Đức kia là tên chó điên, sự tình gì đều làm được, vì để an toàn, lập tức để Cao Nham rút về. Bằng không thực bị Ngưu Hữu Tình nháo sự tình lớn lên, bên phụ vương chúng ta báo cáo kết quả công tác không tốt, mẫu thân, mẹ thấy thế nào?
- Nói có lý, đại sự quan trọng hơn.
Cao Tử Huyên liên tục gật đầu, chạy nhanh lấy ra tinh linh liên hệ cháu trai.
Trong đình viện khách viện Chính Khí Môn, rượu ngon món ngon, Cao Nham đang uống rượu ngắm trăng, còn đang cân nhắc đến định ra hôn nhân sớm ngày làm xong chuyện vui, để sớm ngày thưởng thức hương vị của cây ớt nhỏ. Ai ngờ cô mẫu truyền đến tin tức như vậy, thiếu chút nữa dọa hắn ra một thân mồ hôi.
Chính Khí Môn này thật là có Ngưu Hữu Đức làm chỗ dựa vững chắc, tưởng tượng đến cuồng ngôn của mình lúc trước nhắm đến Ngưu Hữu Đức, kia thật sợ tới mức da đầu run lên.
Trong lòng hắn rõ ràng, thân phận địa vị chính mình hù dọa người thường còn có thể, áp áp người quyền quý bình thường còn được. Thực gặp phải Ngưu Hữu Đức, người trong tay cầm binh quyền, bất động lại phát binh giải quyết như thế, bối cảnh trên người mình hoàn toàn phát không ra. Đó là người dám liều mạng cùng Doanh thiên vương, ngay cả tôn tử của Doanh Cửu Quang cũng bị người ta làm thịt trước mặt mọi người, hắn chính là ngoại thích tính cái rắm gì sẽ rơi đầu a.
Ngay cả cô mẫu cũng cảm giác được sự tình nghiêm trọng, để hắn chạy lấy người. Còn hoài nghi Bảo Liên là nữ nhân của Ngưu Hữu Đức, mình còn đặc biệt có chủ ý với nữ nhân của Ngưu Hữu Đức. Chỉ cần lỗ tai không điếc đều nghe nói qua Ngưu Hữu Đức vì nữ nhân ở Dậu Đinh Vực làm ra chuyện điên gì. Hắn nào dám tiếp tục lưu lại, đứng dậy liền hô:
- Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh!