Khấu Tranh tới cũng vội vã đi cũng vội vã, mang Miêu Nghị cùng quay trở về. Về phần truy tra chuyện của Đa Lực La Hán, bên Phật giới cũng sẽ không để cho bên Thiên Đình làm giúp.
Có một số việc mọi người thật ra đều trong lòng hiểu rõ rồi, đều biết là Doanh gia ở phía sau màn điều khiển, nhưng mà ai cũng lấy không ra chứng cớ, liên lụy tới nhúng tay Cực Nhạc Giới bên này. Không có bằng chứng, bên Doanh gia không thể nào thừa nhận. Doanh gia cũng sẽ không lưu lại chứng cớ gì.
Chẳng qua là đối với Khẩu gia mà nói, có một số việc không cần chứng cớ, chỉ cần xác nhận là được. Lại nhìn Doanh gia âm thầm sẽ cho Khấu gia một cái thông báo. Nếu không ngươi có thể làm một, người khác lại có thể làm mười lăm.
Đối với Miêu Nghị mà nói không khỏi có chút đáng tiếc, nếu không phải xảy ra sự việc lúc này, hắn còn có cơ hội đi Linh sơn nhìn một chút. Giờ này cũng chỉ có thể là truyền tin cho Phổ Lan cư sĩ bày tỏ áy náy.
Nhìn theo đoàn người rời đi, Mị Cơ hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu, ánh mắt trong lúc vô ý đáp xuống trên người Thương Hồng vẫn như cũ bị trói lại, phất phất tay lãnh đạm:
- Thả nàng đi!
Ai ngờ Thương Hồng vừa mới được cởi trói ra, lập tức bước nhanh quỳ xuống trước mặt Mị Cơ, lớn tiếng nói:
- Bồ Tát, đệ tử có thể khẳng định người xâm nhập Độc tinh chính là Ngưu Hữu Đức.
Mị Cơ cau mày nhìn nàng, cũng không biết đệ tử này thật sự khờ hay là giả ngu, đã không truy cứu trách nhiệm của ngươi rồi, ngươi còn đeo bám không thả làm gì? Cho dù có thể xác nhận Ngưu Hữu Đức trộm lấy mộng đà la thì thế nào, có bối cảnh của Khấu gia ở đó, còn có thể xử tử hắn như người bình thường hay sao? Nhiều lắm là cách chức hai cấp, quay đầu cái người ta có năng lực bò dậy, như cũ còn lên nhanh hơn so với người bình thường. Mà đắc tội bên phía Khấu gia thì một chút chỗ tốt cũng không có. Nhiều chùa miếu như vậy, nhiều đệ tử trong địa bàn của người ta như vậy, người ta có chính là biện pháp khiến cho ngươi bị phiền phức, vì để cách chức Ngưu Hữu Đức hai cấp bỏ ra cái giá như vậy có đáng sao?
- Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn trộm mộng đà la sao?
Giọng nói của Mị Cơ âm trầm xuống, đã cảnh cáo rồi, nàng cũng không tiện ngay mọi người nói người ta có bối cảnh chúng ta không được đắc tội.
- Không có!
Thương Hồng cúi đầu.
- Được rồi, chuyện này đã qua.
Mị Cơ phất tay xoay người, đi tới Hương phi tháp.
Thương Hồng ngẩng mạnh đầu một cái, bỗng hô lên:
- Cho dù hắn không có trộm mộng đà la, đệ tử cũng cảm thấy chuyện này có khác kỳ quặc. Hắn nếu không phải vì trộm mộng đà la, vậy hắn tại sao cần phải xâm nhập độc tinh? Bồ Tát, ngài không cảm thấy kỳ quặc sao?
Nàng thật bị ánh mắt khinh thường đó của Miêu Nghị làm cho bị thương rồi. Có thể sự thật giống như ánh mắt khinh thường đó của Miêu Nghị, kết quả hắn một chút chuyện cũng không có, ngược lại thì chính nàng trước mặt mọi người bị nhục bị trói lại. Bản thân mình rõ ràng không sai, rõ ràng một mảnh công tâm vô tư tại sao phải như vậy? Là bởi vì người ta có quyền thế bối cảnh có thể muốn làm gì thì làm sao? Nàng không cam lòng, nàng cũng không tin bản thân mình không lật đổ được Miêu Nghị!
Có một số thời điểm, nhân vật bình thường cũng có thể sinh ra ảnh hưởng trọng đại, nhất là loại tiểu nhân vật không nguyện thỏa hiệp đó.
Thương Lạc và Thương Vũ các nàng đều vào lúc này âm thầm lo lắng sốt ruột cho Thương Hồng. Họ phát hiện tánh khí cố chấp của Hồng sư tỷ chính là không biết hối cải, không nên biến thành bản thân mình mình đầy thương tích sao?
Bước chân của Mị Cơ đột nhiên dừng lại, đích xác bị lời này đánh vào tâm khảm. Nàng từ từ xoay người nhìn về phía tiểu đệ tử đang quỳ xuống đất không đứng lên, đưa mắt nhìn một lúc lâu.
Không bao lâu, Thương Hồng lần nữa mặc vào Mặc Tàm Chu Ti y đơn độc đi cùng Mị Cơ đi tới độc tinh. Còn Mị Cơ thì cũng mặc vào bộ sáo trang màu đen.
Hai người dừng lơ lửng ở trên bầu trời trên di chỉ của Nam Vô môn. Thương Hồng chỉ vào di tích được dọn dẹp ra phía dưới, nói
- Bồ Tát, người xem, nơi này là di chỉ của Nam Vô môn, hắn tại sao muốn phế sức lực lớn như vậy dọn dẹp ra cái di chỉ này? Đệ tử nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Mị Cơ cũng không phải là chưa tới nơi này, dĩ nhiên biết nơi này bị để cho phủ bụi có vẻ như là dạng gì, huống chi dấu vết mới dọn dẹp ra lại rõ ràng như thế.
Nàng cau mày, trong con mắt sáng tràn đầy nghi ngờ, cũng nghĩ không thông Miêu Nghị dọn dẹp nơi này là có ý gì, chạy tới nhớ lại Nam Vô môn mất đi hay sao? Không khỏi quá hoang đường.
Là đệ tử di truyền của Nam Vô môn? Có thể sao?
- Ngươi xác nhận nơi này là Ngưu Hữu Đức dọn dẹp ra chứ?
Mị Cơ nghi ngờ nói:
- Hắn lúc đó tuy rằng che miếng vải đen, nhưng đệ tử vẫn phải có nắm chắc rất lớn nhất định là hắn.
Thương Hồng tuy rằng cũng không thể khẳng định chính là Miêu Nghị làm. Bởi vì nàng cũng không thấy là ai dọn dẹp nơi này, thế nhưng nàng liều luôn rồi.
- Vậy à!
Mị Cơ quay đầu nhìn chằm chằm phía dưới nhìn xong lại nhìn, cũng nhìn không ra manh mối gì, cũng vẫn như cũ không nghĩ ra Miêu Nghị tại sao cần phải làm như vậy. Một lúc lâu sau, đột nhiên cười khúc khích:
- Xem ra thật đúng là có gì kỳ quặc không muốn để cho người biết. Ngưu Hữu Đức này có chút ý tứ... Thương Hồng!
- Đệ tử có mặt.
Thương Hồng lên tiếng trả lời:
- Nha đầu nhà ngươi cũng có chút ý tứ.
Mị Cơ quay đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, cười tủm tỉm nói:
- Đến bên cạnh ta đi. Ngươi nếu như không có ý kiến, trở về ta sẽ nói một tiếng với sư phụ ngươi.
Thương Hồng Sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ. Mị Cơ là Sư gia của nàng, tài nguyên trong tầm tay đương nhiên không phải là Sư phụ nàng có thể so sánh. Tiền đồ có thể cho cũng đồng dạng không phải là Sư phụ của nàng có thể cho. Nàng nhanh chóng chắp tay trước ngực nói:
- Đệ tử cẩn tuân pháp chi!