Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Dương Khánh khiến tâm trạng Miêu Nghị nhanh chóng trầm xuống. Dương Khánh tự trách mình, nhưng hắn hiểu rất rõ không thể trách Dương Khánh được. Chẳng ai tính toán không bỏ sót, ai có thể nghĩ đến chuyện này lại dẫn phát chuyện Thanh Chủ muốn trui rèn con trai mình chứ? Miêu Nghị hắn cố ý để cho Thanh Chủ biết hắn đi theo con trai Thanh Chủ thật đúng là đạp lên đao mà đi, tự mình buộc dây thừng vào cổ rồi, muốn cởi bỏ cũng không được.

Ít nhất thì đây không phải là thời điểm cởi bỏ sợi dây này, một khi để Thanh Chủ biết được hắn bị đám người Miêu Nghị chơi xỏ, Miêu Nghị sẽ chết rất thảm.

Miêu Nghị bất đắc dĩ hồi âm cho Dương Khánh:

- Xem ra chỉ có thể làm như vậy rồi.

Dương Khánh trấn an:

- Mạo hiểm đi cùng với kỳ ngộ, nếu như Thanh Chủ đã coi đại nhân là người phụ tá Thiên Tử, nếu xét từ một góc độ khác thì đại nhân sẽ được Thanh Chủ nâng đỡ tùy mức độ. Nâng đỡ thế nào thì phỏng chừng phải xem biểu hiện của chúng ta ra sao mới được!

Đáy mắt Miêu Nghị sáng lên:

- Xem ra việc trước mắt là phải dùng toàn lực ủng hộ hai mẹ con Thiên Tẫn Cung, không thể lệch đi rồi.

Sau khi hai người bạn bạc kỹ lưỡng, tình hình Cầm phi hiện tại không quá rõ ràng, cũng chẳng có đầu mối gì, tất nhiên sẽ không nghĩ ra được biện pháp xử lý cụ thể, trước hết cần phải thăm dò tình huống rồi nói sau. Vì thế hắn kết thúc liên hệ với Dương Khánh tại đây.

Ở chỗ Phi Hồng đã nấu xong hải vị, Miêu Nghị bàn bạc xong liền qua đây ngồi xuống ăn, nhưng không được tập trung.

Trong lúc vô tình liếc qua chỗ Phi Hồng đang cúi thấp đầu, ý thức được bản thân hắn đã quét mất hào hứng của Phi Hồng. Đây là dịp khó có được mà bản thân mình đi chơi cùng người ta, vậy mà Miêu Nghị hắn lại vướng bận công việc không dứt ra được. Hắn dùng giọng điệu trêu chọc nói:

- Người đẹp, đang suy nghĩ gì đấy?

- Ơ...

Phi Hồng ngẩng đầu, nhìn hai nha hoàn đang hé miệng cười trộm, trừng măt liếc Miêu Nghị.

Miêu Nghị dùng giọng điệu thản nhiên căn dặn hai nha hoàn kia:

- Phu nhân muốn khiêu vũ, các ngươi đi trông chừng đi, đừng để ai đến gần.

Hiện tại, “chuyện xấu” từ miệng hắn nói ra càng ngày càng tự nhiên.

- Vâng!

Hai nha hoàn vô cùng thức thời mà vội vàng lui xuống.

Phi Hồng nhìn vào trong ánh mắt Miêu Nghị có ý đồ làm loạn, răng trắng cắn môi, gương mặt hơi ngượng ngùng. Dưới ánh mắt ra hiệu của Miêu nghị, nàng chậm rãi rời khỏi bàn tiệc, chân tay ưu nhã mở ra đón lấy gió biển, vòng eo mềm mại theo gió, nhẹ nhàng nhảy múa, kỹ thuật khiêu vũ quyến rũ động lòng người.

Miêu Nghị nhìn ngắm một lát thì cũng rời khỏi bàn tiệc, càng xem càng gần. Cuối cùng dưới ánh mất đong đầy ẩn tình của Phi Hồng mà duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại kéo nàng vào trong ngực mình. Cả hai đắm chìm vào trong mặt biển xanh trong, đến khi ngoi lên, hai thân thể ướt sũng quấn quýt hôn nhau...

Mấy ngày sau, Miêu Nghị xuất hiện tại bờ biển của một tinh cầu khác, chỉ là người quấn quýt cũng hắn đã thay đổi, trở thành Hoàng Phủ Quân Nhu.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhiệt tình như lửa khiến cho người ta mất hồi, sau khi thưởng thức mĩ vị quyến rũ, Miêu Nghị hung hăng nhéo nhéo thân hình đẫy đà của nàng, mắng:

- Đúng là dâm đãng!

Da thịt toàn thân Hoàng Phủ Quân Nhu đều hồng hào. Nàng cắn môi hắn, suýt chút nữa thì đã cắn đến chảy máu, xem như trả thù cho lời nhục mạ của Miêu Nghị. Sau khi môi hai người tách ra, nàng ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị đang bị nàng đè phía dưới, đôi mắt trong sáng ngập nước nói:

- Chỉ dâm đãng với ngươi thôi, ngươi tính làm gì đây?

Bàn tay Miêu Nghị vuốt ve thân thể của nàng, chế giễu nói:

- Bình thường chưởng quầy Hoàng Phủ rất đoan trang đúng mực cơ mà.

Hoàng Phủ Quân Nhu thoải mái ôm hắn, thuận miệng nói:

- Chuyện riêng tư của ta như thế nào thì như thế đó, ngươi có ý kiến gì?

Tiếp theo đó, vành tai tóc mai chạm nhau nói:

- Có muốn cùng ta lén lút sinh một đứa con trai không?

Miêu Nghị giật mình, đẩy nàng ra, ngồi dậy cảnh cáo, giọng điệu ngiêm túc:

- Ngươi đừng làm loạn!

Làm điều xằng bậy thế này sau lưng Vân Tri Thu đã đủ làm hắn chột dạ rồi. Nếu còn mọc ra thêm một đứa con nối dõi nữa, mà còn là do lén lút ở bên ngoài, phỏng chừng Vân Tri Thu sẽ khiến hắn tàn phế luôn cũng nên.

- Lá gan của ngươi bé thật đó.

Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo hắn, sau đó tiếp tục quấn lấy Miêu Nghị:

- Mỗi lần đều là ta chủ động gọi ngươi đến, lần này ngươi chủ động tìm ra nhất định có nguyên nhân nào đó.

Miêu Nghị đặt nàng lên đùi mình, bàn tay tùy ý vuốt ve thân thể mềm mại:

- Ngươi nghe qua chuyện của Cầm phi rồi đúng không?

Đôi mắt quyến rũ của Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn hắn:

- Bây giờ ngươi cột chung một chỗ với Thiên Tẫn Cung rồi, ta muốn không quan tâm cũng khó đó. Ta cũng nghe phong thanh một ít chuyện, dường như có quan hệ đến việc giáng chức Thiên Tử thì phải.

Miêu Nghị:

- Ngươi giúp ta nghe ngóng tình huống của nàng.

Hoàng Phủ Quân Nhu bắt được bàn tay đang chà đạp bộ ngực của mình, mở mắt ra hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Miêu Nghị trả lời thẳng thắn:

- Ta muốn nàng... cả nhà nàng đều biến mất!

Lời nói của Miêu Nghị đã khiến Hoàng Phủ Quân Nhu tỉnh táo trở lại, đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt sáng trong trừng lớn.

- Ngươi điên rồi à? Vương Trác đã là chư hầu một phương, ngươi không thể không biết động đến hắn là có bao nhiêu nguy hiểm, tại sao còn động đến hắn làm gì? Có phải là ý của Hạ Hầu Thừa Vũ không?

Hắn nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần không phải là người ngu ngốc thì sẽ đoán ra người sai khiến Miêu Nghị là ai.

Miêu Nghị:

- Bởi vì phải mạo hiểm, cho nên mới nhờ ngươi giúp đỡ tìm hiểu tin tức, nếu không thì ta tìm ngươi làm chi?

- Khốn nạn!

Hoàng Phủ Quân Nhu hơi nổi giận, đè xuống đập Miêu Nghị một trận, nhưng hỏa khí vẫn còn chưa tiêu tan hoàn toàn, nàng bò dậy mặc quần áo. Nàng thực sự cảm thấy tức giận.

Nhưng Miêu Nghị ở bên cạnh quấy rối, quần áo vừa kéo lên thì Miêu Nghị lột xuống. Hai người giằng co nhiều lần khiến cho quần áo bị xé nát hết cả rồi. Cuối cùng thì Hoàng Phủ Quân Nhu dứt khoát không cần quần áo, vứt đám quần áo đó rồi mặc kệ cả người trần truồng chạy đi, hai người đã quen với tình huống này rồi, không có gì phải xấu hổ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK