Ai có thể tin đây chính là nôi kết thân của con gái Mão Lộ Nguyên soái và đường đường U Minh Tổng đốc chứ?
Đơn giản hết mức, quả thật là đơn giản hết mức.
Không có khách tới, cũng không có khách mời, chỉ có mấy người thân tín của hai bên.
Trong phòng ngăn nắp xinh đẹp, chỉ là chẳng có hai lộ vẻ lạnh lùng, Bàng Quán và Tra Như Diễm ngôi ngay ngắn trên thượng vị, cũng mặc rất đẹp đẽ.
Miêu Nghị mặc hỉ phục, một mình sừng sừng giữa đại sảnh.
Tra Như Diễm ngồi nghiêm chỉnh nhìn Miêu Nghị chằm chằm tỏ ý đánh giá, không biết tại sao, hiện giờ bà cảm thấy Miêu Nghị cũng không ghê tởm như bà nghĩ, anh khí bừng bừng, khí vũ hiên lang, phong thần ngọc làng, hơn nữa còn trẻ như vậy đã có quyền thể lớn nhường này. Trang tuấn kiệt như vậy mà lại trở thành con rễ của bà, dần dần cảm thấy càng nhìn càng hợp mắt, khóe miệng đuôi mắt cũng dần lộ ý cười.
Hiện giờ bà ngẫm nghĩ, cảm thấy gả con gái cho Ngưu Hữu Đức quả thực không thể tốt hơn được nữa, trước đây mình bị hận thù làm mụ mị đầu óc, cân nhắc mọi chuyện không lý trí, ánh mắt của chồng mình vẫn tốt hơn hẳn, một người phụ nữ chỉ ở trong nhà như mình quả nhiên không thể bằng.
Giờ lành đã đến. Trong phòng, Lâm Bình Bình dắt tâm nương mặc hỉ phục đỏ, đầu đội khăn voan đỏ ra, để nàng đứng sóng vai cạnh Miêu Nghị, hai người nhận một dải vải đỏ từ tay Dương Triệu Thanh.
Nhìn con gái, Tra Như Diễm liên tục mơ màng, người làm mẹ sau sẽ thành Vương phi con gái còn trẻ như vậy đã trở thành Nguyên soái phu nhân, nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm ra đôi mẹ con nào cao quý như mẹ con bà, chỉ nghĩ thôi đã rộn ràng cả lòng, sau đó ắt sẽ được bao người ngưỡng mộ đây.
Dương Triệu Thanh xướng lễ, đôi vợ chồng mới bái cao đường và thiên địa, cuối cùng đưa vào động phòng.
Náo nhiệt nho nhỏ chẳng còn, Tra Như Diễm mới cảm thấy lạnh ngắt như tờ, mới cảm thấy con gái lập gia đình quá đơn giản, không khỏi nước mắt rưng rưng:
- Lão gia, thực sự để con gái chịu thiệt thòi rồi. Bàng Quán buông tiếng thở dài:
- Thế cuộc này, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, nàng yên tâm, sau này ta nhất định tìm cơ hội tổ chức thật lớn cho hai đứa!
Miêu Nghị đưa tân nương vào động phòng xong nhanh chóng đi ra. Bên trong đại sảnh chỉ có một bàn rượu, lúc này cũng phân trên dưới, cả chủ tớ cộng lại chỉ đếmm trên đầu ngón tay đều ngồi vào bàn, chúc mừng!
Sau tiệc mừng, phu thê Bàng Quán về khách viện nghỉ ngơi. Dương Triệu Thanh và Diêm Tu canh trong trạch viện, Lâm Bình Bình và Tuyết Linh Lung giúp đôi vợ chồng mới làm nốt lễ.
Từ Đường Nhiên chủ động đi tuần, chính trực dò xét trong Tổng đốc phủ, khuôn mặt nghiêm túc nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Nguyên nhân y vui vẻ rất đơn giản, chuyện cơ mật như vậy cũng cho y tham gia, có thể thấy đại nhân vẫn tín nhiệm y như xưa.
Đồng thời y cũng nghĩ tới chuyện đại nhân lén lút thông gia với Bàng Quán, ngâm lại là biết sắp xảy ra đại sự.
Càng nghĩ càng lên tinh thần, dựa vào kinh nghiệm của y, không sợ đại nhân làm đại sự chỉ sợ đại nhân không làm đại sự, mỗi khi chỉ cần đại nhân làm ra chuyện gì thì cũng là lúc y được thăng chức, quả thực là vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Dưới ánh trăng, cả U Minh Tổng đốc phủ đều như thường.
Bên trong phòng tân hôn, vén khăn voan đỏ đội đầu, uống rượu giao bôi xong, Lâm Bình Bình và Tuyết Linh Lung không tiện ở lại quấy rối đêm động phòng, cười cười chúc mừng rồi lui ra.
Bàng Tiếu Tiếu mặc y phục ngồi im cạnh giường, không nhìn ra bất kỳ sự căng thẳng sợ hãi nào, nhìn chằm chằm Miêu Nghị.
Tuy rằng nàng ngưỡng mộ đại danh nam nhân này đã lâu, cũng từng ước mơ giả như mình là Vân Tri Thu, có thể gặp gỡ nam nhân như Ngưu Hữu Đức thật tốt, nhưng nàng nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, sau chưa đầy một ngày đã được gả cho hắn, giờ đã tới lúc động phòng luôn rồi.
Miêu Nghị nhíu chặt mày, chắp tay đi tới đi lui trong phòng, hắn cũng coi như là đại nhân vật sát phạt quyết đoán, người chết trên tay hắn nhiều vô số kể, nhưng làm ra chuyện này thì vẫn có chút hổ thẹn, không nhịn được thầm mắng Dương Khánh đưa ra chủ ý xấu xa này.
Vừa nghĩ tới kế hoạch nhằm vào Bàng Quán sau này, nếu thật sự động phòng với nữ nhân này, sau này nên đối mặt như nào đây?
Đang cân nhắc xem có nên ở đây một lúc rồi ra ngoài không, kết quả vô tình phát hiện Bàng Tiếu Tiếu vân đang nhìn mình, không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này khiến trong lòng Bàng Tiếu Tiếu không khỏi ngượng ngùng, thật lòng mà nói, nàng chỉ phản cảm cha mẹ bất chấp ý kiến của mình, chứ không hề ghét Miêu Nghị, vừa nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành nữ nhân của hắn, trong lòng có chút rung động, tình cảm rung động không nói nên lời dần dần đâm chồi nảy lộc.
Khí thế của Miêu Nghị rất mạnh mẽ áp bức, nhưng Bàng Tiếu Tiếu không cam lòng yêu thế, ép suy nghĩ vẫn vơ trong lòng xuông, lấy dũng khí, dứt khoát nói: -Lang quân cớ sao nhíu chặt lông mày, đi đi lại lại? Chẳng lẽ lang quân ghét bỏ thiếp thân, nhìn không vừa mắt?
Miêu Nghị ngẩn ra, hơi bất ngờ, chợt cười nói:
- Không có chuyện đó, ta thích còn không kịp nữa là.... Bàng Tiếu Tiếu đứng dậy, đi tới đối diện hắn:
- E là nghĩ một đằng nói một nẻo đi, vì sạo chàng cưới ta, ta và chàng đều rõ trong lòng, hà tất phải dối trá như vậy.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Quá lời rồi, ai mà không thích mỹ nhân, làm gì có chuyện dối trá.
- Thế ư?
Bàng Tiếu Tiếu khiêu khích nâng cằm hắn lên, chợt bước từng bước, vòng quanh Miêu Nghị tỏ vẻ đánh giá.