- Phu nhân, sao vậy?
Hoàng Phủ Đoan Dung thở dài nói:
- Sao Ngưu Hữu Đức đó lại đột nhiên gây nên động tĩnh lớn như vậy? Tứ đại Thiên Vương đều muốn cướp lấy hắn, muốn âm thầm giao khuê nữ cho hắn, đây gọi là chuyện gì, ta nhìn hắn cũng cứ như vậy, ngay cả quả phụ cũng không bỏ qua, đơn giản là không bằng cầm thú.
Ngọ Ninh sửng sốt một chút, rồi cười ha ha nói:
- Loại người này phải bị ngàn đao róc xương lóc thịt mới đúng. Tứ Đại Thiên Vương đều bị mù mắt hết rồi sao?
Ngọ Vũ vỗ lên mu bàn tay của nàng, nói:
- Nàng không phải là đang nói lẫy đấy chứ, đệ tử của Hỏa Tu La, dẫn năm vạn Cận vệ quân đánh tan trăm vạn tinh nhuệ ở Tây Đinh Vực, còn là tướng soái có tài, có được một người đủ năng lực để thống lĩnh trăm vạn hùng binh, tứ đại thiên vương có ý muốn liên hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng có gì lạ cả. Chuyện của Nhu Nhu năm đó cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, nàng hà cớ gì phải canh cánh mãi trong lòng, ngược lại Nhu Nhu cũng không bị thua thiệt gì, chuyện của quá khứ hãy quên đi.
- Chàng... - Hoàng Phủ Đoan Dung cảm thấy nghẹn muốn thổ huyết, trừng mắt nói:
- Có một người cha như chàng sao?
Ngọ Ninh cười ha ha nói:
- Người làm cha như ta thì sao có gì không ổn sao? Người làm cha ta đây gọi là lòng dạ cởi mở!
- Được rồi, ta không nói chuyện này với chàng
nữa, nói thêm nữa chắc là ta sẽ bị chàng làm cho tức chết. - Hoàng Phủ Đoan Dung vung tay hất tay của hắn ra, nói: - Ta hỏi chàng, nếu như có một ngày Nhu Nhu biết được thân phận của chàng, chàng làm sao đối diện với Nhu Nhu đây?
- Biết rồi chính là biết rồi, có liên quan gì sao? - Ngọ Ninh trở mình nằm nghiêng, lười biếng nói:
- Nhu Nhu sẽ không để ý chuyện này đầu, chỉ cần ta đối xử tốt với nó, với mẹ nó là đủ rồi.
Hoàng Phủ Đoan Dung nói:
- Vậy chàng có từng nghĩ tới tương lai của Nhu Nhu không? Tuổi tác của nó cũng không còn nhỏ nữa, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, chàng có thể xin đại tổng quản cho nó rời khỏi Hoàng Phủ gia tộc không, để nó giống như một nữ nhân chân chính sống những ngày bình thường không?
Ngọ Ninh cười híp nói:
- Cho dù tổng quản đại nhân có thể đồng ý, ta cũng sẽ không mở miệng đâu.
Hoàng Phủ Đoan Dung giật mình, nói:
- Vì sao? Nó chính là con gái ruột của chàng đó!
Ngọ Ninh cười nói:
- Chính vì nó là con gái ruột của ta nên mới như vậy, con gái à, giữ ở bên người thật tốt, có nam nhân yêu thích thì để cho hắn ở rể là được rồi, nó coi trọng người nào để nó nói với ta, ta sẽ đích thân đi lo liệu. Như vậy con gái có thể vĩnh viển ở lại bên cạnh ta, việc tốt nhất là bây giờ ta phát hiện ra ta có chút thích thú với gia quy của Hoàng Phủ gia.
- Bớt ở đây nói mạnh miệng đi, chỉ sợ nó nhìn trúng rồi chàng lại không cho được! Hoàng Phủ Đoan Dung bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, nói: - Giả như có một ngày, phu quân của Nhu Nhu bước vào Hoàng Phủ gia sau cùng người đó cũng có thân phận giống như chàng, căn bản không phải là thật lòng yêu thích Nhu Nhu, mà là đến để giám sát Nhu Nhu, chàng có đồng ý không?
Ngọ Ninh cười không thành tiếng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới chầm chậm nói:
– Ta sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra. Được rồi, nàng nghĩ nhiều quá, đúng rồi, ta muốn hỏi nàng, rốt cuộc Nhu Nhu phạm lỗi gì, mà nàng phải giam lỏng nó ở trong nhà?
- Nói cho chàng nghe cũng vô ích thôi.
Hoàng Phủ Đoan Dung bỏ lại một câu rồi đứng dậy quay đầu đi.
- Phu nhân... phu nhân... Dung Dung... Dung Dung... - Ngọ Ninh ngẩng đầu lên gọi mấy câu, mãi cho đến khi thân ảnh của Hoàng Phủ Đoan Dung biến mất không thấy đâu nữa, mới lắc đầu nằm xuống, lại giơ cuốn sách cổ trong tay lên, gác hai chân lên rất thảnh thơi, lẩm bẩm tự nói:
- Nữ nhân đúng là không thể nói lý được.
Tàng Chân Các trong một rừng cây nhỏ, Quảng Mị Nhi và Miêu Nghị kề vai đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng, đã đi lại ở trong rừng mấy vòng rồi, một người tư thái thướt tha, yểu điệu, một người khoác áp giáp màu tím anh võ
Tì nữ đi theo sau một đoạn cũng không biết hai người trước mắt đang nói gì, tóm lại thỉnh thoảng có thể thấy Quảng Mị Nhi cười khanh khách, bề ngoài dường như có chút vui vẻ.
Chưởng quỹ của Tàng Chân Các Hạ Linh Linh đột nhiên từ trong rừng đi ngang ra, sau khi hành lễ với Miêu Nghị và Quảng Mị Nhi liên cười nói:
- Vương phi chuẩn bị cho tiểu thư và tướng quân một chút điểm tâm ở trong tiểu lâu ở bên đó, mời hai vị qua đó ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Miêu Nghị nhìn theo hướng tay nàng chỉ, phát hiện ra trong hoa viên có một tòa tiểu lâu lẻ loi, rất lịch sự tao nhã, có điều vẫn cười cự tuyệt:
- Vừa ăn uống không bao lâu, tâm ý của Vương phi xin được nhận.
Quảng Mị Nhi cũng tán thành gật đầu nói:
- Đi lại một chút cũng không tệ.
- Vâng! - Thấy hai người không muốn đi, Hạ Linh Linh chỉ cười rồi lui xuống.
Thế nhưng không bao lâu sau. Hạ Linh Linh lại xuất hiện, trên tay có hộp đựng thức ăn, lần này lại ngăn cản hai tì nữ ở phía sau, cuối cùng sau khi thông báo mấy câu lại tiếp tục nhấn mạnh:
- Sau khi để đồ xuống các người phải lui đi ngay, không có sự cho phép của ta, ai gọi các ngươi cũng không được đền.
Hai tì nữ vốn chính là người do nàng ta sắp xếp, đương nhiên là tuân mệnh làm theo.
Hai người bước nhanh đến trước mặt Miêu Nghị và Quảng Mị Nhi, một người nói:
- Vương phi cho người mang đồ đến ạ. - Một người khác bước nhanh vào một ngôi đình nhỏ phía trước mở hộp đồ ăn ra, bày đồ lên bàn.
Quảng Mị Nhi nhìn Miêu Nghị cười nói:
- Ngưu đại ca, nếu là tâm ý của mẫu phi ta, vậy chúng ta qua ngồi một chút đi.
Miêu Nghị nhìn xung quanh, cũng không phải là trong phòng kín, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì liên gật đầu đông ý.
Hai nữ tì rất tự giác lui xuống, Quảng Mị Nhi và Miêu Nghị ngồi xuống trong đình, Quảng Mị Nhi chủ động nhấc tay áo lên cầm hũ rượu rót cho Miêu Nghị.