Vì sao hai người này lại đi chung với nhau… Mạnh Lan cũng là tu sĩ Hồng Liên ư… Đầu óc Miêu Nghị không nắm bắt kịp, nghiêng đầu chớp mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn lại, tiếp tục sững sờ.
Đương nhiên hắn không nhìn lầm, người tới chính là điện chủ Trấn Bính điện Ô Mộng Lan và thủ hạ của nàng, Hành Tẩu Bàng Nhượng.
Ô Mộng Lan đưa mắt nhìn bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại ở mặt Miêu Nghị. Thấy dáng vẻ kinh hãi ngu ngơ của hắn, nàng nhếch môi nở một nụ cười hài hước, tạm khoan để ý tới hắn, tiếp tục nghe đám người Phùng Chi Hoán hồi báo.
Nghe hồi báo xong, Ô Mộng Lan gật đầu một cái nói:
- Mau chóng bàn giao lên đường đi thôi.
- Dạ!
Phùng Chi Hoán quay đầu lại nói:
- Dương Khánh, đem danh sách cho Ô điện chủ.
Dương Khánh tiến lên, trình nộp danh sách đã kiểm tra không lầm lẫn. Ô Mộng Lan nhận danh sách, quét nhìn Dương Khánh từ trên xuống dưới một lượt, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi chính là Dương Khánh?
- Chính là ty chức!
Dương Khánh ôm quyền trả lời, y biết tại sao đối phương lại chú ý mình, nhưng ai vì chủ nấy, y cũng không sợ Ô Mộng Lan có thể làm gì mình.
Sau đó Ô Mộng Lan không hỏi y thêm gì nữa, mà quay đầu về phía Miêu Nghị đang trầm tư như có điều suy nghĩ, khẽ gọi:
- Miêu Nghị, vì sao thấy bản tọa lại không bái kiến?
Thân phận của nàng đã hoàn toàn bại lộ sau khi gọi hắn.
Mạnh Lan… điện chủ Trấn Bính điện Ô Mộng Lan? Thì ra là nàng! Miêu Nghị chợt hiểu ra, đang tự trách mình ngu xuẩn đột nhiên nghe gọi, lập tức sợ hết hồn hết vía. Vừa đúng lúc ánh mắt hắn gặp phải ánh mắt Ô Mộng Lan đang nhìn chằm chằm, vội vàng nhảy xuống Hắc Thán, tiến lên hành lễ:
- Ty chức bái kiến Ô điện chủ.
Lần này ánh mắt của một đống lớn người tập trung vào người hắn, thậm chí Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã, Hàn Lục Bình chưa từng gặp qua Miêu Nghị. Ba người không biết vì sao đường đường điện chủ Trấn Bính điện lại biết Miêu Nghị.
Bọn Dương Khánh, Tần Vi Vi, Công Tôn Vũ lại vô cùng nghi hoặc, không hiểu vì sao Miêu Nghị lại quen biết điện chủ Trấn Bính điện Ô Mộng Lan, nhìn dáng vẻ hai người tựa hồ đã sớm biết nhau.
- Miêu Nghị, chúng ta đã lâu không gặp.
Ô Mộng Lan cười lạnh nói:
- Nghe nói lần trước ngươi rất phách lối, chạy đến cảnh nội Trấn Bính điện ta giết cướp. Ngay cả phủ chủ Vạn Hưng phủ ta cũng chết dưới tay của ngươi, có chuyện này chăng?
Bàng Nhượng cũng lộ ra tinh quang lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị, lão cũng không hiểu vì sao bọn Miêu Nghị trúng Quỷ Vũ của mình mà vẫn không có chuyện gì, làm hại sau đó tin tức truyền đến khiến cho lão bị Ô Mộng Lan khiển trách một trận.
- Ty chức không dám phách lối, thật sự là phủ chủ Vạn Hưng phủ lấn hiếp người quá đáng, ty chức ủy khúc cầu toàn nhẫn nhịn, y lại chỉ muốn chém giết, ty chức chỉ là tự vệ mà thôi.
Miêu Nghị đáp lại không cao không thấp, hắn không tin Ô Mộng Lan dám làm gì mình ở chỗ này, cho nên rất bình tĩnh.
- Giỏi cho câu chỉ là tự vệ, tạm thời nghe lời ngươi đi. Cụ thể xảy ra chuyện gì ngươi nên biết rõ ràng trong lòng, ta cũng không phí miệng lưỡi với ngươi.
Ô Mộng Lan hừ một tiếng, hỏi:
- Nghe nói ngươi cũng phải đi tham gia lần Kham Loạn hội này?
- Đúng vậy.
Miêu Nghị trả lời.
Ô Mộng Lan khẽ nhếch mày:
- Ngươi có biết vì sao ta lại ở chỗ này không?
Miêu Nghị cung cung kính kính nói:
- Ty chức cũng đang nghi hoặc.
Ô Mộng Lan lạnh nhạt nói:
- Ngươi nghe kỹ cho ta, lần này người phụ trách áp thuyền đi Tinh Tú Hải chính là bản tọa!
Bởi vì lần này nhân mã Thìn lộ tụ họp ở địa bàn Nguyệt hành cung lên đường, cho nên tự nhiên Quân Sứ Thìn lộ để cho Nguyệt hành cung xử lý chuyện này. Mà cung chủ Nguyệt hành cung lại vì nhân mã tụ họp ở trên địa bàn Trấn Ất điện, lại chỉ định chuyện này xuống cho Trấn Ất điện. Nhưng không hiểu vì sao sau đó, cung chủ Nguyệt hành cung lại chỉ Ô Mộng Lan phụ trách, vì vậy nên xuất hiện cảnh tượng này.
- Cái gì?
Miêu Nghị kêu thất thanh ngẩng đầu lên, lần này không còn giữ bình tĩnh như trước được nữa.
Nhân vật nhỏ luôn luôn biết chuyện sau cùng, mãi đến khi vạch trần mới biết chân tướng, thật ra thì ngay cả Dương Khánh thấy Ô Mộng Lan xuất hiện cũng đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.
- Sao hả, ngươi có ý kiến gì sao?
Ô Mộng Lan như cười như không, liếc nhìn Miêu Nghị, dường như đang nói không phải là ngươi bình tĩnh lắm hay sao, không phải là ngươi không cao không thấp sao, hiện tại biết sợ rồi ư…
- Ty chức... Không có ý kiến!
Miêu Nghị lộ vẻ khổ sở, có thể nói là chật vật lắm mới thốt được nên lời, nghĩ thầm tại sao mình mệnh khổ như vậy, nói không chừng còn chưa tới Tinh Tú Hải đã bị người ta giết chết dọc đường…
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Dương Khánh, dù sao đã tới nước này rồi, hắn lộ vẻ oán giận không thèm che giấu với Dương Khánh. Ta giết chết Hùng Khiếu giúp ngươi, hiện tại ngươi không sao cả, ta bị điện chủ Trấn Bính điện để ý rồi…
Ngươi nhìn ta làm gì??? Dương Khánh có vẻ không biết nói gì, nghĩ thầm sao có thể đổ hết lên đầu ta được… Tiểu tử ngươi dám nói ta không gợi ý, ngươi có thể bỏ qua cho Hùng Khiếu không???
Dĩ nhiên, trong lòng Dương Khánh ít nhiều gì vẫn có cảm giác áy náy.
- Không có ý kiến là tốt rồi, dĩ nhiên, ngươi có ý kiến cũng vô dụng…
Ô Mộng Lan chợt đổi giọng hỏi:
- Thuyền Nguyệt hành cung là chiếc nào?
- Chiếc kia!
Miêu Nghị thành thật giơ tay chỉ.
- Cũng được, bản tọa sẽ đáp chiếc thuyền kia đi.
Ô Mộng Lan xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Sắp lên đường rồi, ngươi không lên thuyền đứng ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ muốn bản tọa mời lên thuyền?
- Không dám, ty chức lập tức lên thuyền!
Đang dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, Miêu Nghị vội vàng quay người leo lên lưng Hắc Thán, ngắm nhìn bốn phía một vòng.
Xung quanh toàn là ánh mắt thương hại nhìn hắn, giống như nhìn một người chết.
Tần Vi Vi khẽ cắn môi, mặt tràn đầy vẻ phức tạp, muốn nói lời từ biệt cũng không có cơ hội, mấy cao thủ Hồng Liên có mặt tại trường, không tới phiên nàng đi ra nói chuyện.
Trên mặt Công Tôn Vũ vẫn treo nụ cười, nhớ lại lúc trước Miêu Nghị làm nhục mình, lại nhìn thấy bây giờ Miêu Nghị xui xẻo như vậy. Tương phản kịch liệt suýt chút nữa khiến cho y bật cười, trong lòng thầm hô quả thật là báo ứng.
Nhân mã Trấn Hải sơn lại có người vui mừng có người lo âu, vui mừng dĩ nhiên là người của ba đại phái, lo âu lại là đệ tử Lam Ngọc Môn. Xem ra sơn chủ Đại nhân không có biện pháp còn sống trở về, thật sự là sơn chủ Đại nhân đã đắc tội với Trấn Bính điện thật nhiều. Lần này rơi vào tay của điện chủ Trấn Bính điện, đừng nói sống trở về, chỉ sợ ngay cả sống đến Tinh Tú Hải cũng không có hy vọng.