Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một điểm này Vân Tri Thu trái lại nhìn nhận, Miêu Nghị bắt đầu từ tiểu binh tầng dưới chót nhất, đến động chủ chỉ có mười tên thủ hạ, một mực tới địa vị của hôm nay, có thể nói là một bước một nấc thang đến đây. Hắn thống quân nhiều năm, nhiều lần xuất quân chủ động xuất kích chinh chiến, kinh nghiệm cầm binh trị quân dĩ nhiên mạnh hơn nàng. Nàng mặc dù làm qua các loại Quân sứ, nhưng đó là trực tiếp hàng không, cũng không có kinh nghiệm trị quân thực chất gì, nàng giỏi về dùng người hơn.

Nghe Miêu Nghị nói cũng có đạo lý, Vân Tri Thu khẽ thở dài một tiếng:

- Chẳng qua là chàng làm như vậy, hai người bọn họ xem ra có phải làm nhục đối với họ hay không?

Miêu Nghị lại có cái nhìn khác:

- Cũng đã thành sơn thần, thổ địa rồi, còn muốn mặt mũi này, đó cũng không cứu nữa. Bọn họ nếu như ngay cả cửa ải này cũng qua không được, ngay cả chút thể diện này cũng không buông được, chẳng lẽ ta sau này làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt của hai người bọn họ hay sao? Ta phải hiệu lệnh hai người bọn họ thế nào đây? Kẻ mới đến thì dễ sai bảo sử dụng, trước hết để cho bọn họ quen một chút. Bọn họ ngay cả chuyện như vậy cũng làm qua rồi, sau này lại phát hiệu lệnh với họ, dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với canh giữ đại môn. Bọn họ cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, tự có thể tòng mệnh. Huống chi cũng chính vì hiện tại bảo bọn họ canh giữ đại môn một chút, những người khác đến thay đổi xuống là được rồi. Ta cũng không có khả năng bảo bọn họ một mực trông chừng đại môn. Ngay cả hai người bọn họ cũng canh giữ qua đại môn rồi, phía sau lại để cho những Thải Liên tu sĩ canh giữ đại môn như thế, những người đó cũng chính vì thế mà có thể thản nhiên, sẽ không có câu oán hận trong lòng.

Vân Tri Thu đã hiểu rồi, đây là hùng tâm bừng bừng không dự tính chiêu thu Thải Liên tu sĩ trở xuống. Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận Miêu Nghị đã có một bộ kinh nghiệm của bản thân mình trên lĩnh vực trị quân, đích xác không phải là Vân Tri Thu nàng có thể so sánh. Nếu hắn trước trước sau sau trong lòng đã hiểu rõ, nàng cũng không dây dưa chuyện này nữa. Trái lại nàng không nhịn được tăng lên một ánh mắt mê hoặc, mói trêu:

- Ngưu Nhị, ta nghe nói chàng khi ở Đông Lai động lúc vừa lên làm động chủ cũng dựng ra chuyện đi gác cửa đại môn, xem ra chàng rất thích chơi cái trò này.

- Ách...

Miêu Nghị sửng sốt, không khỏi nghĩ tới năm đó.

Ngoài cửa, người xếp hàng đi vào bên trong Tổng Trấn phủ vẫn như cũ không giảm. Trong viện Dương Triệu Thanh dẫn Thanh Nguyệt và Long Tín đi tới từ cửa chính. Thanh Nguyệt thay giáp đen một tiết cho mình. Long Tín thì thay giáp bạc tam tiết. Hai người nhăn nhó mặt mũi. Tuy rằng họ đã đáp ứng, nhưng chuyện này đương nhiên là không cao hứng nổi.

Sau khi Dương Triệu Thanh trao đổi cùng đầu lĩnh của thủ vệ phụ trách Cận Vệ quân, dẫn hai người đến cửa, đưa tay thỉnh đôi gác.

Thanh Nguyệt, Long Tín không nói tiếng nào, đều cầm trường kích, đứng hai bên cửa phải trái.

Cận Vệ quân đồng dạng canh giữ ở cửa đưa mắt nhìn nhau, có chút trợn tròn mắt. Từng người từng người trong lòng lẩm bẩm, đây là thật hay giả vậy. Đừng dọa ta chứ, Hiển Thánh chạy tới giữ cửa hay sao? Nếu như đại môn của Thiên cung ngược lại cũng nói qua, đây cũng chỉ là một cái Tổng Trấn phủ nho nhỏ mà thôi!

Từng nhân viên xếp hàng đi vào bên trong Tổng Trấn phủ để phỏng vấn thấy ở cửa xuất hiện hai vị giáp đen và giáp bạc chói mắt, không khỏi tò mò nhìn hai cái. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy thật là giật mình. Chà chà, thật hay giả vậy, hai vị Hiển Thánh cao thủ không ngờ lại ở chỗ này trông coi đại môn hay sao?

Tất cả nhân viên khi ra vào đi qua từ đại môn đều không nhịn được gương mặt ngạc nhiên kinh ngạc quan sát hai người.

Thanh Nguyệt và Long Tín đó kêu lên một tiếng xấu hổ, rất muốn mắng lên một câu nhìn cái gì vậy? Nhưng nếu như họ đã đáp ứng Ngưu Hữu Đức, hơn nữa đã lĩnh mệnh rồi, đến lúc này lại quẳng gánh cũng không nói được, bảo Ngưu Hữu Đức làm sao tin tưởng sau này có thể hiệu lệnh hai người bọn họ.

Hai người ít nhiều cũng đã nhìn ra. Đây là một cái khảo nghiệm mà Miêu Nghị dành cho bọn họ. Hắn không thể để cho bọn họ một mực thủ vệ, nghĩ thông suốt cũng chính vì không làm gì khác hơn là chịu đựng rồi, tùy ý từng đạo ánh mắt tò mò thưởng thức. Đời này loại thể nghiệm này thật là đầu một lần a!

Dĩ nhiên, đối với những người đi tới chấp nhận mà nói, bọn họ cũng đã nhìn ra được, hai vị giáp đen và giáp bạc này mười phần có chín là người đáp ứng lệnh triệu tập thành công.

Ngay cả Hiển Thánh cao thủ đều ở nơi này canh giữ đại môn, ta có thể đáp ứng lệnh triệu tập thành công sao?

- Cái gì? Thanh Nguyệt và Long Tín canh giữ đại môn bên ngoài Tổng Trấn phủ hả?

Đông Phương Liệt ngồi xếp bằng trên giường vừa nghe bẩm báo đã sợ hãi trực tiếp nhảy xuống từ trên giường.

Tên tùy tùng báo lại gật đầu cười khổ nói:

- Ty chức đi đến nhìn rồi, đích thật là hai người bọn họ.

Đông Phương Liệt không nói hai lời, vội vã ra phòng, chạy thẳng tới đại viện người đến người đi, bước nhanh đi tới cửa vừa nhìn. Chà chà, thật đúng là hai người này.

- Mặc dù tận mắt nhìn thấy, Đông Phương Liệt vẫn có chút khó có thể tin. Hắn dĩ nhiên rõ ràng hai vị này là ai. Một vị dám diệt cả nhà nữ nhân mà Hạo Thiên Vương yêu mến. Một vị thề không cúi đầu cần lời giải thích mà chống đối cấp trên. Tánh khí của hai vị này không ngờ lại có thể lào lão thật thật đứng ở nơi đây canh chừng đại môn, thật đúng là phá lệ rồi. Ngay cả điều này đã có thể chịu được, lúc trước há lại khổ như thế chứ.

Đông Phương Liệt cảm thấy Miêu Nghị làm vậy có chút quá phận rồi, hắn tiến lên nói với hai người:

- Nhị vị, đây là ý tứ của Ngưu tổng trấn phải không?

Hai người liếc hắn nhìn một cái, Thanh Nguyệt đáp:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng là hai người bọn ta ăn no không có chuyện làm hay sao?

Đông Phương Liệt nói:

- Nhị vị xin chờ một chút, ta đi tìm Ngưu tổng trấn nói một chút giùm nhị vị.

Hắn thấy, đây quả thực là làm nhục của Ngưu Hữu Đức đối với Hiển Thánh tu sĩ. Hiển Thánh tu sĩ dầu gì cũng không đến mức như vậy chứ. Hắn có chút cảm giác thỏ tử hồ bi, trong lòng mơ hồ ùa ra sự oán giận đối với Ngưu Hữu Đức.

- Mắc mớ gì tới ngươi? Cút xa được bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho ta!

Thanh Nguyệt không khách khí chút nào văng ra một câu. Nhiệm vụ giữ cửa này coi như là ngoại hạng rồi, lại dám nói chuyện như vậy đối với Cận Vệ quân phó Đại đô đốc.

- Mèo khóc chuột giả từ bi!

Long Tín cũng rất khó chịu, nói thêm một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK