Không có cách nào, địa bàn của nàng phải dựa vào bên cạnh Miêu Hành tẩu, người khác không sợ, nhưng nàng sợ. Vừa nhìn thấy Miêu Nghị đem theo một đám người tới đây, nàng thật sự sợ hãi, còn tưởng rằng Miêu Nghị dẫn người tới tấn công nàng.
Sau khi tiễn chân đám người Miêu Nghị, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Hồ Tử Phân liền chuyển thành bi phẫn.
120 vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu đối với một Điện chủ mà nói cũng không phải là số lượng nhỏ, lúc trước nàng chính là Điện chủ Trấn Quý điện, là một điện rất bình thường, tương đương hơn một trăm năm làm Điện chủ không công cho Miêu Nghị rồi. Nàng bình thường tu luyện cũng có tiêu hao, nếu như không có chất béo bên ngoài, 120 vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu này, nàng ít nhất phải làm hơn ngàn năm mới có thể tích góp, kết quả bị người ta tịch thu sạch sẽ, may lần trước tấn công Nhật Hành cung cũng có chút thu hoạch, nếu không sẽ đau lòng đến chết, nhưng vẫn là đau lòng, đồ của mình tại sao phải chắp tay đưa cho người khác, chỉ hận mình ban đầu tại sao nhiều chuyện...
Rời khỏi Trấn Tân điện, đến một ngọn núi hoang sơn, Miêu Nghị và Văn Phương từ giã, Văn Phương cũng làm công tác tư tưởng cho hắn:
- Đại ca, ngươi đeo trên người nhiều Nguyện Lực châu như vậy cũng không tiện, không bằng cất ở thương hội đi, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy, không làm trễ nãi ngươi cái gì, trái lại còn có thể có chút lợi tức cho phép, ngươi nói có đúng không?
Không có cách nào, trơ mắt nhìn Miêu Nghị vào sổ bảy trăm hai mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu. Những tư nguyên Nguyện Lực châu trong thiên hạ, thương hội được khích lệ hộ khách, nhất là khách hàng lớn gửi số lượng Nguyện Lực châu tạm thời không cần đến vào thương hội, như vậy thương hội mới có Nguyện Lực châu quay vòng làm ăn, mới có thể giao dịch nhiều lần.
Ngoài ra để hộ khách gửi Nguyện Lực châu vào thương hội còn có chỗ tốt, giới tu hành không thể so với chỗ khác, một khi chủ hộ chết rồi, những thứ này chẳng khác nào đưa trắng cho thương hội, hàng năm chỉ riêng lợi ích ở phương diện này đã lớn vô cùng.
Lần này tiện nghi cho tiểu muội chạy theo, mình tạm thời thật sự không dùng hết nhiều Nguyện Lực châu như vậy, cho nên cũng không cự tuyệt, có chỗ tốt tất cả mọi người cùng hưởng, Miêu Nghị giữ 120 vạn, còn lại toàn bộ sáu trăm vạn gửi vào thương hội.
Sau đó hắn từ giã Văn Phương, suất lĩnh một đám thủ hạ cấp tốc vút không rời đi.
Văn Phương lưu lại trên sườn núi, nhìn theo điểm đen đi xa, nàng là nhận được thông báo của Miêu Nghị, chuẩn bị kỹ càng mới chạy tới, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị cũng nói là sẽ tìm nàng trực tiếp giao dịch. Mặc dù như thế, nàng vẫn nhận ra chút ít dị thường, làm sao cảm giác vị đại ca này đang dùng võ lực bức bách những vị Điện chủ kia, làm giao dịch cần gì mang theo nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy? Giữa đường còn mang theo hai nữ nhân thê thảm không nỡ nhìn, dù sao nàng không thấy những Điện chủ kia có sắc mặt tốt, thậm chí sắc mặt người sau còn khó coi hơn người trước.
Văn Phương ít nhiều có chút thở dài, tốc độ di chuyển của vị đại ca này quá nhanh, hơn nữa còn là chạy đông chạy tây, mình có muốn đi theo cũng có chút không kịp, dù sao không phải nàng muốn đi đến đâu là có thể đến.
- Văn chưởng quỹ, làm sao lão phu cảm giác Miêu điện chủ đang ăn cướp! Hiện tại giữa chư hầu địa phương còn có thể chơi như vậy sao?
Một vị lão đầu chịu trách nhiệm kiểm hàng ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
- Không biết là tình huống nào, đây là chuyện của thế lực địa phương bọn hắn, không phải thứ chúng ta cần quan tâm, dù sao chúng ta chỉ làm giao dịch bình thường, đi thôi!
Trấn Nhâm điện, một nhóm người từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong thâm cung.
- Chư vị vất vả rồi!
Miêu Nghị vừa rơi xuống đất, liền bắt đầu chia của, rất hào sảng, lần này mười bốn người vất vả đi theo hắn làm chân chạy, mỗi người hai vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, đủ để chống đỡ thù lao làm Hành tẩu nhiều năm của bọn họ, đảo mắt hai mươi tám vạn đã được phát ra.
- Mọi người chỉ cần an tâm đi theo ta, bổn tọa không bao giờ bạc đãi thủ hạ của mình.
- Tạ ơn đại nhân!
Một đám Hành tẩu vui vẻ ra mặt tạ ơn, số Nguyện Lực châu này cũng kiếm được quá dễ dàng, mới đến mấy ngày, đã thu được hai vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, so với ở môn phái chắc chắn là thoải mái hơn nhiều, bốn gã Hành tẩu trực ban không thể đi theo đúng là xui xẻo.
Chỉ làm một chuyến này, bọn họ đã cảm thấy đã nghiền, ánh mắt tỏa sáng, mong đợi Điện chủ đại nhân sau này sẽ làm chuyện như vậy nhiều hơn nữa, kẻ nào không đi cướp chính là cháu bọn họ.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Miêu Nghị vẫn rất hâm mộ, số Nguyện Lực châu bọn họ đang cầm mới chỉ là phần nhỏ, đại nhân mới gọi là phát tài, đi ra ngoài một chuyến, chính là bảy trăm hai mươi vạn doanh thu, ngoài hai mươi tám vạn phát ra, cũng còn gần bảy trăm vạn doanh thu.
Không phải Miêu Nghị không nỡ phát hơn, mà có nhiều thứ không thể phát hơn, phía dưới nuôi nhiều người như vậy, ngươi phát hết, sau này phải làm sao? Cũng không thể ngày nào cũng chạy đi đánh cướp được? Nếu làm như vậy, khẳng định sẽ bị người ta đánh chết.
Hơn nữa, có nhiều thứ đích xác phải luận công ban thưởng, lần này mọi người chỉ là chân chạy đi theo, ngươi trọng thưởng cũng không được, nếu sau này người ta đi theo ngươi liều mạng, ngươi lấy thứ gì làm phần thưởng?
Nếu không phải tu vi của những người này bày ở đây, tiêu hao của mỗi người cũng lớn, một mình Miêu Nghị một ngàn tám trăm đã là đại phát, sao có thể trong một lát phát cho mỗi người hai vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Giản Tam Nương thấy mọi người đều được phát số lượng giống nhau, có chút không vui, ở bên nói nhỏ:
- Đại nhân, chuyến đi này ta xuất lực lớn nhất, bọn họ chỉ ở một bên nhìn, còn ta là hy sinh nhan sắc.
Miêu Nghị quay đầu lại kinh ngạc nói:
- Hy sinh nhan sắc, nũng nịu nói mấy câu, ngoài ra không có gì, đã bảo hy sinh nhan sắc? Nếu không ta cũng hy sinh một chút nhan sắc với ngươi, ngươi thưởng cho ta hai vạn?
Đám người Tây Môn Nhạn nhất thời “ùng ục” nén cười, Giản Tam Nương lập tức trừng mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại ai oán nói:
- Đại nhân, nếu chuyện này truyền đi, người khác không biết còn nghĩ thuộc hạ và đại nhân đã làm chuyện gì mờ ám, danh tiếng của thuộc hạ có thể bị hoàn toàn phá hủy.
- A, ra là lý do như vậy.
Miêu Nghị hỏi mọi người:
- Vậy ta có phải nên thưởng cho nàng nhiều hơn một chút hay không?
Một đám người cười hắc hắc, không biết đại nhân muốn thưởng hay không muốn thưởng, chuyện này không dễ nói.
Thấy mọi người không nói lời nào, Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không nói lời nào chính là không có ý kiến, được rồi.
Hắn lại lấy một vạn đưa cho Giản Tam Nương.
Giản Tam Nương lập tức nhận lấy, vui vẻ hành lễ nói:
- Tạ ơn đại nhân ban thưởng.
---------------