Ở một nơi tập trung hành loạt người đi ra đi vào, chuyện đầu tiên khi xuất hiện chính là rời khỏi đó xa một chút, nếu không thì người sau đi ra sẽ đụng phải người.
Nhóm người bọn hắn tránh sang một bên, đưa mắt nhìn thấy có tăng nhân không ngừng xuất hiện, sự có mặt của bọn hắn chỉ khiến đám tăng nhân kia chỉ liếc mắt nhìn một chút.
Miêu Nghị đưa mắt quan sát chung quanh, việc thứ nhất hắn cần làm là lấy ra bản đồ tinh tực so sánh, xác nhận đã đi đến Cực Nhạc Giới, cũng xác nhận được những vị trí địa lý của Cực Nhạc Giới đã được ghi ghép hoàn toàn chính xác trong bản đồ khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn đến đây không phải vì để chúc thọ vị Bồ Tát kia, mà là mục đích khác.
- Ngưu Tổng Trấn, bần tăng cần phải gặp mặt gia sư nếu không có dặn dò gì khác, bần tăng xin đi trước một bước.
Tịch Không Pháp Sư đưa ra lời cáo từ, hắn không cùng đường với Miêu Nghị.
Mặc dù vốn là cùng được thực ra Miêu Nghị muốn đi dạo Cực Nhạc Giới cùng Tịch Không Pháp Sư, ai ngờ Khấu gia lại cắt ngang bằng việc chúc thọ, đã sắp xếp người tiếp đón hắn ở đây, Miêu Nghị không muốn bị người Khấu gia theo dõi chằm chằm, vì thế liền nói:
- Không biết Pháp Sư ở lại Cực Nhạc Giới bao lâu?
Tịch Không nói:
- E rằng cần phải mất mấy tháng. Miêu Nghị lập tức đáp:
- Tốt quá rồi, nói không chừng sau khi chúc thọ Bồ Tát xong, ta cần phải quấy rầy. Pháp Sư rồi, mong rằng Pháp Sư sẽ không từ chối Ngưu mổ ở ngoài cửa.
Tịch Không cười nói:
- Ngưu Tổng Trấn cứ nói đùa, bần tăng sẽ yên lặng chờ người đến.
- Tốt lắm! Một lời đã định.
Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn.
Tịch Không chắp tay trước ngực đáp lệ, sau đó tiếp tục dùng lễ nghi đó cáo từ Diệu Tồn, sau khi người kia hành lễ đáp lại, lúc này Tịch không mới xoay người tìm đúng phương hướng bay đi rất nhanh.
Sau khi đưa mắt nhìn sơ qua, Diệu Tồn nghiêng đầu quan sát Miêu Nghị, bắt đần cẩn thận đánh giá vị con rể Khấu Thiên Vương này, ở Cực Nhạc Giới, thực sự ngưỡng mộ danh tiếng của hắn đã lâu, Miêu đại quan nhân dám làm những việc không ai dám làm, danh tiếng không truyền xa mới là lạ.
Miêu Nghị cũng đưa mắt nhìn hắn. Diệu Tồn thò tay tỏ ý mời nói:
- Mời Ngưu Tổng Trấn theo bần tăng đi về hướng này.
- Làm phiền rồi - Miêu Nghị cũng nhập gia tùy tục, chắp tay trước ngực) chào hỏi, sau đó cùng Diêm Tu đi sâu vào trong tinh không.
Cực Nhạc Giới lớn hơn hay Thiên Đình lớn hơn, việc này có có cách nào so sánh được. Đối với hai bên, tinh không lớn bao nhiêu thì địa bàn của hai bên lớn bấy nhiêu. Nếu nói đến phạm vi thế lực quản hạt thì Thiên Đình chắc chắn lớn hơn, tùy rằng trên địa bàn của Thiên Đình vẫn có rất nhiều đệ tử nhà Phật, nhưng những vị đệ tử này chỉ chú ý đến tín đồ ở thế tục, hay thu hoạch nguyện lực từ bọn họ mà hoàn toàn không tham gia tranh giành quyền lợi.
Đương nhiên, nếu Phật Môn đã nhượng bộ, vậy thì Thiên Đình cũng phải nhường một bước. Thiên Đình không có bất kỳ quyền quản hạt nào tại chính Vùng đất Cực Nhạc Giới này.
Cơ cấu của Cực Nhạc Giới không phân đẳng cấp sâm nghiêm như Thiên Đình. Những vị Kim Cương, Bồ Tát này, tuy rằng được Phật Chủ thân phong, nhưng hoàn toàn không giới hạn số lượng, chỉ cần tu vi đến một mức nhất định, cộng thêm công đức đầy đủ là có thể hưởng thủ nguyện lực tương ứng, Phật Chủ sẽ phong cho người đó.
Ví dụ như La Hán tương ứng với phong Hầu, Thiên Đình chỉ có bảy mươi hai vị trí Hầu cố định, còn Cực Nhạc Giới có tám trăm vị La Hán. Đương nhiên, tu vi càng cao, số lượng người càng ít, không thể nào có đến hai vị Phật Chủ.
Phong Phật hiệu tại Cực Nhạc Giới không phụ thuộc vào số lượng nhân mã thủ hạ nhiều hay ít, đây cũng là điểm khác biệt giữa Cực Nhạc Giới và Thiên Đình, không có người nào dùng chức vị đến quản chuyện người ngoài. Trong số bọn họ hầu như đều có quan hệ sư thừa, người nào càng có nhiều tầng đệ tử, người đó càng có nhiều người cấp dưới. Điều kiện tiên quyết là ngươi cung cấp đủ tài nguyên tu hành là được.
Tài nguyên tu hành chủ yếu tại Cực Nhạc Giới chính là nguyện lực, không phải Phật tu không dùng các loại đồ vật như Tiên Nguyên Đan, mà là điều kiện ở đây có hạn, không hề có quyền hành khống chế tuyệt đối như Thiên Đình, dĩ nhiên sẽ khuyết thiếu về mặt tài chính, bởi vì nguyên nhân đó mà khó có thể đổi được Tiên Nguyên Đan đầy đủ, không đủ Tiên Nguyên Đan, tất cả phải dùng nguyện lực làm chủ đạo.
Cực Nhạc giới cũng có thể gian thế tục, nhưng ở đây bởi vì quầng sáng Phật Môn bao phủ toàn bộ. vì thế phần lớn phàm phu tục tử đều tin Phật. Ở điểm này, tuy rằng cách làm khác nhau nhưng lại giống đến kỳ diệu với các quốc gia tại tiểu thế giới bên kia, nhưng ở tiểu thế giới lại mang theo tính cưỡng ép người dân tín ngưỡng, còn ở đây thì khoan dung hơn nhiều.
Mà Phật giới tôn Phật Chủ làm chủ, đối tượng nhận được nguyện lực cầu nguyện tại thế tục cũng là Phật Chủ. Quyền phân phối tài nguyên nguyện lực cũng được Phật Chủ khống chế trong tay mình. Thế lực Thiên Đình cũng sẽ trợ giúp giám sát những ngôi chùa miếu trong khắp thiên hạ, kiểm tra xem có phải cung phụng Phật Chủ hay không, nếu không phải thì cần thanh trừ hết thảy.
Ở đây có rất nhiều La Hán cấp bậc Hầu gia, tất nhiên Bồ Tát cấp bậc Tinh Quân cũng không ít, một trong số đó chính là Lam Dạ Bồ Tát, vị mà Miêu Nghị cần phải đi chúc thọ. Sư tổ của vị này chính là Kính Hoa Phật cấp bậc tương đương Thiên Vương Thiên Đình, nếu không có hậu trường to lớn thì làm sao mà Khấu gia lại phái người đến chúc thọ cho được chứ.
Cách đặt tên tinh cầu của Cực Nhạc Giới không khác Thiên Đình, nơi ở của Lam Dạ Bồ Tát chính là Lam Dạ Tinh, tất nhiên đây cũng là nơi Miêu Nghị cần phải đi một chuyến.
Vị tăng nhân Diệu Tồn đại pháp sư tiếp dẫn Miêu Nghị này chính là đồ tôn của Lam Dạ Bồ Tát, sư phụ của hắn chính là đệ tử thân truyền của Lam Dạ Bồ Tát.
Người được phái đồ tôn đến dẫn đường, tất nhiên không được lãnh đạm rồi.
Lam Dạ Tinh, những hòn đảo trên mặt biển xanh ngắt chi chít như sao trên trời, chùa miếu san sát nhau, giữa lúc những hòn đảo chìm trong mây mù mịt mờ, tiếng chuông buổi sáng vang lên du dương gột rửa tâm thần.
Vừa lúc sáng sớm, vầng mặt trời rực rỡ nhô ra khỏi mặt biển, phát ra những tia nắng đầu tiên, xuyên qua chiếu rọi trên đỉnh núi cao nhất tại một hòn đảo ngoài khơi, kim quang lấp lánh tràn ra từ ngôi chùa trên đỉnh núi, mang theo hào quang tốt lành tràn ngập khắp nơi, giống như một chiếc kim đỉnh.
Có bối cảnh tất nhiên có lợi rất lớn, không cần thủ tục rườm rà. Miêu Nghị đã được mang trực tiếp vào trong Lam Dạ Tự vô cùng nguy nga to lớn.
Trong chùa chỉ toàn là nữ tăng nhân, cũng có người đã quy y đầu trọc, cũng có người vẫn để tóc tu hành, những người để tóc đều buộc lên để mái tóc rũ xuống sau lưng.
Diêm Tu đi theo hắn trong suốt đường đi, cuối cùng bị ngăn lại bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện, chỉ chấp nhận một mình Miêu Nghị tiến vào.