Gặp mặt bàn chuyện với Tào Mãn, Miêu Nghị từ Quỷ thị trở về đi tới cửa tỉnh thất tu luyện, thấy Tuyết nhi đang canh giữ ở cửa ra vào.
- Phu nhân đang tu luyện bên trong?
Miêu Nghị hỏi.
Tuyết nhi lắc đầu, cười nói:
- Đang thử xem khói Bất Hủ mộc liệu có hiệu quả như lời đồn hay không.
- Xác nhận đúng như lời đồn hay không mà dám dùng thân thử?
Miêu Nghị có phần dở khóc dở cười, nói:
- Ta vào xem chút.
Tuyết nhi vội và giang hai tay ra ngăn lại:
- Đại nhân, người ở bên trong không mặc quần áo đó.
Miêu Nghị vui vẻ:
- Không mặc thì không mặc, cũng không phải là ta chưa thấy qua.
Tuyết nhi:
- Phu nhân Dương tổng quản cũng ở bên trong.
- Ặc...
Miêu Nghị im lặng, Lâm Bình Bình cũng cởi hết ở bên trong thì đích thực là không thể vào, hắn không nhịn được hỏi:
- Vậy sao ngươi không tiến vào?
Tuyết nhi:
- Bên trong như vậy, dù sao bên ngoài cũng cần một nữ nhân đáng tin cậy trông coi ta và Thiên nhi tỷ tỷ luân phiên với nhau. Đại nhân cũng thử một chút xem, hình như hiệu quả trú nhan rất không tệ.
Nàng chưa thử cũng đã bắt đầu khoa trương, tâm tình có thể tưởng tượng.
- Ta thử?
Miêu Nghị không nhịn được cười, nếu như là trường sinh gì đó thì hắn sẽ thử, đối với trú nhan thì hắn không có hứng thú. Chính hắn còn ngại liệu mình nhìn có trẻ tuổi quá, có phần không tương đương với thế lực mà mình nắm trong tay, ước gì có thể nhìn già hơn một chút, nếu không phải Vân Tri Thu không chịu, hắn đã muốn để râu rồi.
Tuyết nhi hưng phấn gật đầu.
- Đúng là thứ tốt, tốt đến không ngờ, người khác có muốn cũng không được!
- Ta không có hứng thú với việc này, được rồi, các ngươi chậm rãi chơi đi.
Miêu Nghị lắc đầu cười khổ, khoát tay áo quay người đi, nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tuyết nhi, hắn thực sự thấy phục những nữ nhân này, chưa xác nhận rốt cục có phải Bất hủ mộc hay không đã dám lấy thân mình ra làm vật thí nghiệm, hắn phát hiện nữ nhân vì dung mạo mà điên cuồng tới mức nào.
Trong tĩnh thất, Lâm Bình Bình lõa thể như ẩn như hiện giữa sương khói có phần luống cuống, nàng nghe thấy động tình của Miêu Nghị ở bên ngoài, tay chân lóng ngóng nhặt y phục mặc vào sợ Miêu Nghị đột nhiên xông vào.
Khi biết Miêu Nghị đã đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm, lưu luyến làn khói này không rời, một lần nữa nới dây lưng cởi áo, đắm chìm trong sương khói.
- Mấy nữ nhân này điên rồi...
Bên ngoài gặp Dương Triệu Thanh, Miêu Nghị nói tình hình mấy nữ nhân cho hắn, nhìn từ cao xuống thấp, lại giễu cợt.
- Ngươi có muốn đi thử một chút hay không?
Thấy phu nhân mình cũng tham gia náo nhiệt. Dương Triệu Thanh cũng cười khổ, lắc đầu nói:
- Được rồi, ta thì miễn đi, ta không có hứng thú gì với dung nhan vĩnh trú gì cả. Nữ nhân đều như vậy, đại nhân cứ mặc các nàng đi, các nàng cao hứng, chúng ta cũng có thể tự tại một chút.
- Nói rất có lý!
Miêu Nghị có phần cảm khái vổ bả vai hắn, điểm này hắn cũng thấy đồng cảm, nếu không đám cô nàng Vân Tri Thu vây quanh thì hắn có phần không chịu nổi.
Sâu trong tinh không, hai bóng người nhanh chóng bay tới hạ xuống một tinh cầu hoang vu, đứng trên đỉnh một ngọn núi.
Mão Lộ nguyên soái Bàng Quán chắp tay đứng ở đỉnh núi, nhìn những ngôi sao xa xăm, ngoảnh mặt làm ngơ với hai người đứng cách đó không xa.
Người tới chính là Miêu Nghị và Diêm Tu đã trải qua dịch dung. Miêu Nghị ra hiệu cho Diêm Tu đứng chờ ở đây, đưa tay kéo ngụy trang trên mặt xuống, tới trước mặt Bàng Quán, chắp tay hành lễ:
- Bái kiến Bàng soái!
Bàng Quán nghiêng đầu nhìn hắn:
- Ngươi và Hạo vương gia rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sao hắn lại đánh tiếng với ta là sẽ cho ngươi tiến vào Hoang cổ tu luyện?
Miêu Nghị cười nói:
- Chỉ là việc nhỏ sao dám làm phiền đại soái đích thân tới.
Bàng Quán:
- Sao hả, có bí mật gì không tiện nói cho ta biết sao? Miêu Nghị:
- Đơn giản là hợp tác lợi ích, còn có thể là gì chứ.
Bàng Quán:
- Chuyện tình bảo tàng Hoang Cổ ngươi nói cho hắn biết rồi hả?
Miêu Nghị:
- Chuyện bảo tàng đã đáp ứng với Bàng soái đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết, phía bên Hạo Thiên vương ta đáp ứng đại quân U Minh ủng hộ hắn, tránh cho dưới trướng hắn một lần nữa xuất hiện Đằng Phi và Thành Thái Trạch.
Lông mày Bàng Quán giật giật, ánh mắt lạnh lẽo, hắn đang kẹt ở vị trí trước khi Đằng Phi và Thành Thái Trạch thượng vị.
Thấy phản ứng của hắn, Miêu Nghị lại bổ sung.
- Đương nhiên nếu Bàng soái có ý gì khác, với quan hệ giữa ta và Bàng soái, đại quân U Minh ủng hộ Bàng soái trở thành Đằng Phi và Thành Thái Trạch thứ hai cũng không phải không được.
Bàng Quán:
- Ta thấy ngươi đã suy nghĩ nhiều, bản soái không có phản tâm.
Miêu Nghị mặc kệ hắn có phản tâm hay không, tự quyết định nói:
- Nếu như có một ngày đại Soái cần ta ủng hộ, có thể thương lượng, chuyện bảo tàng Hoang cổ cũng có thể thương lượng.
Khóe miệng Bàng Quán nhếch lên một cái, đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Miêu Nghị. Nếu hắn muốn trở thành Đằng Phi và Thành Thái Trạch thứ hai, vậy phía bên bảo tàng Hoang cổ không có chuyện của hắn, đại quân U Minh của người ta không thể không có chỗ tốt mà dốc sức liều mạng vì ngươi được.
Chỉ có điều Bàng Quán không có trả lời, cũng không nói tới vấn đề chia sẻ bảo tàng Hoang cổ, tỏ vẻ không có thái độ gì với lời Miêu Nghị, hẳn là đang tự đánh giá được mất. Hắn nhếch cằm về phía cửa phong tỏa Hoang cổ tử địa.
- Vị trí cửa vào đã sắp xếp xong, ngươi chuẩn bị khi nào đi vào?
Miêu Nghị:
- Nếu như đại soái không còn gì phân phó, vậy cũng không cần chậm trễ nữa.
Bàng Quán quay đầu nhìn Diêm Tu cách đó không xa:
- Vương gia thông báo rồi, chỉ mình ngươi có thể đi vào.
- Đó là đương nhiên.
Miêu Nghị gật đầu, mở hai tay ra hỏi:
- Lần này tiến vào không cần soát người đi?
Bàng Quán:
- Chính ngươi tự giác một chút, dịch dung rồi đi qua, không cần phải nói gì, phía bên kia tự nhiên sẽ cho đi.
Nói xong lấy ra tinh linh liên hệ thủ vệ.