Từ Đường Nhiên chộp hai cái bình vào tay:
- Đại nhân yên tâm, nhất định không có sai sót gì!
Từ Đường Nhiên mới nói xong bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Phục Thanh và Ưng Vô Địch sải bước đi vào. Từ Đường Nhiên nhanh chóng lật tay lại cất hai cái bình đi.
- Đại thống lĩnh!
Hai người vừa chào Miêu Nghị đã nói thẳng:
- Hôm nay là lúc tính sổ!
Hai người sửng sốt, kết hợp chuyện hôm nay mời tiệc, bọn họ phản ứng lại, hai người giật mình ngó nhau, đã hiểu mục đích hai lần mời tiệc lúc trước. Giống như Từ Đường Nhiên, hai người giật mình vì mưu kế kín kẽ của hắn, giấu luôn bọn họ.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch nhìn Từ Đường Nhiên, thấy gã ngoan ngoãn đứng một bên không dám hó hé tiếng nào.
Biểu tình Phục Thanh nét mặt sa sầm nói:
- Đại nhân, lần này không như lúc trước, sợ là không dễ thành công. Nếu nhóm người này hợp sức chó cùng rứt giậu, bằng vào nhân lực trong thành e rằng không ngăn bọn họ được.
Miêu Nghị nói:
- Các ngươi yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị rồi, sẽ không cho bọn họ có cơ hội hợp tác phản công.
Từ Đường Nhiên nghe vậy hơi rụt cổ, gã là ‘chuẩn bị’ đó.
Ưng Vô Địch nhíu mày nói:
- Đại nhân liên tục mời tiệc hai lần, dù thật lòng hay giả dối thì cũng mất mặt rồi, nhưng có hiệu quả rõ rệt là đã dàn xếp bọn họ. Lần này bọn họ mời tiệc tức là sự việc ổn định, dù sau này có kẻ âm thầm nhắm vào đại nhân thì chúng ta cứ cẩn thận ứng đối là được, có vài việc ráng nhịn rồi cũng qua, cần gì làm lớn chuyện, không biết sẽ có hậu quả gì.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Cẩn thận ứng đối? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chẳng lẽ ta không làm chuyện gì suốt ngày đề phòng bọn họ, cả ngày nịnh hót họ sao? Nực cười! Ta không rảnh chơi với họ, lần này trực tiếp đánh bọn họ về nguyên hình, trở lại kiểu giám thị chặt chẽ ngăn cách, ta phải khiến bọn họ không dám hó hé tiếng nào, để xem bọn họ còn dám quậy không!
Ba người nhìn nhau, thấy Miêu Nghị đã quyết tâm thì biết khó thuyết phục hắn.
Phục Thanh buông tiếng thở dài:
- Đại nhân dù sao đã xuống tay giết một lần trong Thiên Nhai, bọn họ không thể nào không chút đề phòng được, chúng ta mà rục rịch một cái thì họ sẽ cảnh giác ngay. Đại nhân định làm sao?
Miêu Nghị nói:
- Tạm thời đừng điều động người, không cần lộ cho bất cứ ai ở bên dưới biết lần này chuẩn bị hành động, tránh cho bọn họ cảnh giác trước. Bọn họ mở tiệc tại Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, hai người chỉ cần đổi người bình thường tuần tra gần đó thành người đáng tin cậy của mình. Chờ khi bên trong thành công liền ra lệnh giết vào, khống chế những người còn lại trong Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu để tránh lộ tin tức ảnh hưởng đợt hành động tiếp theo, ai chống cự thì giết không tha! Các người nhanh chóng tập hợp người trong bốn thành, dùng thế sấm sét phong tất cả cửa hàng...
Miêu Nghị bài bố tỉ mỉ chi tiết cuộc hành động.
Ưng Vô Địch do dự hỏi:
- Mộ Dung thống lĩnh thì sao đây? Nàng ta kinh doanh khu bắc thành nhiều năm, cộng thêm bối cảnh của nàng, nếu nàng không phối hợp, dựa vào chút người xếp bên chỗ nàng thì khó thể toàn diện điều động người khu bắc thành. Người phe ta vốn thiếu hụt, hiệu quả thanh trừ sẽ giảm mạnh.
Miêu Nghị nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Nếu nàng không hối hợp thì... giết! Cầm đầu của nàng và pháp chỉ của ta đi điều động người!
Ba người lại nhìn nhau.
Từ Đường Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Trượng phu của nàng, Tào Vạn Tường là thân tín của Thiên Nguyên Hầu, Thiên Nguyên Hầu hoàn toàn có thể khống chế Bích Nguyệt Phu Nhân, khi đó...
Miêu Nghị xua tay ra hiệu bọn họ cứ làm theo:
- Việc này không cần các ngươi lo, ta đã có sắp xếp.
Miêu Nghị không sợ Tào Vạn Tường méc Thiên Nguyên Hầu, bây giờ mạng nhỏ của Bích Nguyệt Phu Nhân nằm trong tay hắn, dồn ép quá hắn sẽ biến nàng thành phản tặc kéo đến trước người Thiên Đình dạo chơi cho biết. Nếu Miêu Nghị không vượt qua được ải này thì hắn sẽ đổ hết trách nhiệm lên người Bích Nguyệt Phu Nhân, nói là nàng hạ pháp chỉ, hắn sẽ không bị gì. Ngược lại Thiên Nguyên Hầu chùi mông cho hắn còn không kịp, làm gì chõ mũi xen vào bên này?
Đương nhiên sự việc không đến lúc bất đắc dĩ thì Miêu Nghị không muốn đụng vào Bích Nguyệt Phu Nhân, bây giờ đã khống chế nàng rồi, hắn muốn từ từ lợi dụng nàng, phế bỏ ngay thì hơi tiếc.
Miêu Nghị không hy vọng Mộ Dung Tinh Hoa đi tới bước đường đối địch với hắn.
Bài bố sự việc xong ba người lập tức rời đi chuẩn bị.
Từ Đường Nhiên trở về phủ thống lĩnh khu tây thành sau đó mang vài người đi Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, lấy cớ là chuẩn bị trước lúc đại thống lĩnh dự tiệc, để tiện liên lạc với bên thương hội.
Đến gần hoàng hôn, Chu Nhiên Chu hội trưởng dẫn theo bốn vị phó hội trưởng chờ trước cửa Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, Từ Đường Nhiên phụ trách liên lạc cũng có mặt.
Chưởng quầy cửa hàng nổi tiếng trong bốn thành lục tục đến nơi, một số người thật lòng không muốn đến nhưng thấy người khác đều nể mặt Ngưu đại thống lĩnh đi dự, mình không đến thì không thích hợp, như thể ai đều muốn hòa giải chỉ có mình là không chịu. Mặt ngoài phải làm sao coi cho được. Ngay cả Điền Phong Hạo Điền chưởng quầy ghét Ngưu đại thống lĩnh nhất cũng miễn cưỡng đứng sau lưng nhóm Chu Nhiên giả vờ giả vịt.
Những người không có số má, không thân chẳng quen, không oán không thù với Ngưu đại thống lĩnh thì không rảnh chạy tới đây để bị cuốn vào thị phi.
Nói Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu là lầu nhưng thật ra là một cái viện to, đặt mua được viện lớn như thế trong tấc đất tấc vàng Thiên Nhai là biết bối cảnh của nó thế nào. Đây là sản nghiệp của Hạ Hầu gia tộc, Chu Nhiên Chu chưởng quầy quản lý, cũng là hội sở của thương hội.
Năm trăm chưởng quầy cửa hàng tụ tập ở cửa Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, tình hình hơi đồ sộ.
- Từ thống lĩnh xem món ăn có vừa lòng không? Nếu có chỗ nào không ổn ta sẽ sai người điều chỉnh ngay.
- Chu chưởng quầy nói quá lời, chưởng quầy cũng biết công việc cấp dưới chúng ta là như vậy, không thể để quan trên có ý kiến, không nhìn xem thì không yên tâm, xin chưởng quầy đừng để bụng.
- Từ thống lĩnh là người có lòng, làm việc cẩn thận, sau này sẽ tương lai rạng rỡ.
- Hy vọng lời may mắn của Chu chưởng quầy thành sự thật.
Chu Nhiên và Từ Đường Nhiên đứng trước đám người khen lẫn nhau.
Chờ một lúc thì Chu Nhiên nhìn quanh, chắp tay với Từ Đường Nhiên, tìm lý do dẫn vài chưởng quầy né tránh một lúc.