- Hắn không thể không đồng ý! Có phải là ngươi có thái độ gì hay không?
- Câu Việt nghĩ thầm, ta thái độ xác thực có thể có chút vấn đề, nhưng loại chuyện này ngươi cũng không thể để ta thấp kém đi cầu hắn! Lúc này đem tình hình giải thích một lượt.
Vẫn là không đồng ý, Quảng Lệnh Công khuôn mặt đều tái rồi, tinh linh nắm chặt trong tay, gằn giọng nói:
- Bản vương cho ngươi cơ hội ngươi không muốn, nếu ngươi muốn chết, vậy không trách được bản vương rồi!
Không nói đến chuyện Cao Nham, hắn lần này thực sự bị chọc giận, chuyện này với hắn mà nói là nhục nhã không gì sánh được!
Mỵ Nương kinh ngạc ngẩng đầu, cảm thấy Quảng Lệnh Công sát khí đầy người đứng lên, hỏi:
- Vương gia, làm sao vậy?
Vừa nghe tiếng sau lưng, Quảng Lệnh Công thiếu chút phun ra một ngụm máu, hết lần này tới lần khác hắn chắc chắc việc này có thể thành mới vừa rồi còn nói với Mỵ Nương, không nhìn Mỵ Nương, đi nhanh ra, ném ra một câu nói:
- Nàng không cần lại cảm thấy ủy khuất, bản vương đổi ý rồi không muốn gả Mị Nhi cho hắn!
Một câu nói lại khiến cục diện thay đổi.
Mỵ Nương không nói, đột nhiên theo tới cửa nàng muốn nói nàng không cảm thấy ủy khuất, việc này còn có thể thương lượng một chút, nàng còn có thể thúc dục nữ nhi sớm ngày sinh hạ cháu, kỳ thực vừa nghe nữ nhi cuối cùng vẫn có thể trở thành chính thê nàng không ý kiến, nàng vừa rồi chỉ là già mồm mà thôi, nếu không ở trước mặt Vương gia ra vẻ, bởi vì thực sự cũng tìm không được người tốt hơn, chỉ cần nữ nhi cùng Ngưu Hữu Đức xác nhận quan hệ, cho dù là âm thầm, vị thế của mình trong Vương phủ lập tức cũng khác. Đại đô đốc một tay nắm 50 triệu tinh nhuệ là con rể! Hơn nữa 50 triệu tinh nhuệ không bị Vương gia khống chế, chuyện gì đến tai Vương gia, Vương gia đều phải suy nghĩ ủng hộ nàng.
Nhưng chạy tới cửa đã không thấy Quảng Lệnh Công:
- Chuyện này Quảng Lệnh Công thật đúng là không biết xấu hổ!
Trong điện Tinh Thần, ngồi sau án kiện sau Thanh Chủ nghe Tư Mã Vấn Thiên báo xong, một tiếng hừ lạnh, nhưng tâm tình vẫn là khoái trá, cho thấy Ngưu Hữu Đức vẫn có thể thấy rõ đại thế, thế chính là ở chỗ hắn mà không phải ở phía Quảng Lệnh Công. Ngưu Hữu Đức không bị ngoại bộ mê hoặc quyết tâm đi theo Thanh Nguyên Tôn khiến hắn rất hài lòng, vô cùng hài lòng.
Đương nhiên, làm hắn hài lòng không chỉ việc này, còn có người của Võ Khúc, người của Doanh Cửu Quang trong tay.
Hiện tại, mấy tâm phúc lớn toàn bộ đã đến đông đủ. Phá Quân cùng Võ Khúc đã suất lĩnh quân cận vệ rút về.
Tư Mã Vấn Thiên mật báo cho nên mọi người cũng không biết Thanh Chủ mắng Quảng Lệnh Công là có ý gì.
Thanh Chủ hiển nhiên cũng không muốn nói chuyện có mật thám bên người Ngưu Hữu Đức, ánh mắt rơi vào thủ cấp Doanh Cửu Quang, hỏi:
- Doanh gia các nhân vật trọng yếu đâu?
Phá Quân lắc đầu:
- Lúc giết đến sào huyệt Doanh Cửu Quang những người kia không thấy đâu, đoán chừng là trước đó đã trốn rồi.
Tư Mã Vấn Thiên lại báo:
- Bệ hạ, theo thám tử Doanh gia bên kia báo. Doanh Cửu Quang xuất chinh trước Tả Nhi đã đem một số gia quyến trọng yếu của Doanh gia tập trung cùng nhau. Doanh Cửu Quang xuất chinh xong, Tả Nhi liền dẫn theo những người này rời khỏi đoán chừng là mang theo Doanh gia trọng yếu gia quyến chạy tới tinh vực không biết, thám tử không cách nào lẩn vào trong đó, bây giờ muốn tìm sợ là có chút phiền phức.
Thanh Chủ cười lạnh nói:
- Vậy mặc kệ hắn. Doanh Cửu Quang sụp đổ rồi, những người đó không thành tài được, Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch sợ người ta báo thù, sẽ nghĩ hết biện pháp trừ cỏ tận gốc, để hai người bọn họ lưu tâm là được.
Vừa mới nói xong, hắn chân mày động đậy, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, lấy ra một chiếc tinh linh. Chiến Như Ý lại chủ động liên hệ hắn.
Tất cả mọi người nhìn hắn, không biết là vị ấy trực tiếp liên hệ Thanh Chủ.
Liên hệ xong, Thanh Chủ mới biết Chiến Như Ý muốn gặp hắn, liếc mắt nhìn Phá Quân, có Phá Quân ở đây hắn không dám nhắc tới Chiến Như Ý, nhất là thời điểm này, im lặng thu tinh linh, nói:
- Được rồi có tình hình gì bất cứ lúc nào báo cáo, chư vị cũng cực khổ rồi, về trước đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Đám người Phá Quân chắp tay xin cáo lui.
Đợi những người này vừa rời khỏi, Thanh Chủ lập tức đứng lên.
- Đi, đi Đông cung!
Thượng Quan Thanh không nói, không khỏi vì hắn toát mồ hôi lạnh, xem như là hiểu Thanh Chủ vì sao đột nhiên đuổi mọi người đi, xem ra cũng sợ Phá Quân!
Hắn quá rõ, may mắn không để Phá Quân biết, bằng không đang thương nghị đại sự vì Chiến Như Ý mà tan vỡ. Phá Quân tính khí nóng nảy làm không tốt sẽ muốn phản đối bằng vũ trang, trực tiếp dẫn nhân mã huyết tẩy Đông cung lấy Chiến Như Ý thủ cấp đều là chuyện có thể.
Thanh Chủ so với bình thường tiến độ cũng nhanh chóng hơn, hai người trực tiếp đi tới Đông cung.
Vừa vào chính điện, nhìn thấy Chiến Như Ý, Thanh Chủ còn chưa mở miệng, Chiến Như Ý đã quỳ xuống, hai tay dâng lên một miếng ngọc điệp.
Thanh Chủ sửng sốt, mau đi tới trước hai tay dìu nàng:
- Ái phi cớ gì hành đại lễ như vậy?
Chiến Như Ý lại không chịu đứng dậy, ngọc điệp đưa đến trước mặt hắn.
- Xin bệ hạ đặc xá những người này!
Thanh Chủ lưỡng lự, cầm ngọc điệp trong tay vừa nhìn, nhất thời có chút đau đầu, có chút hối hận không nên để Chiến Như Ý cùng Chiến Bình phu phụ liên lạc, nhưng trước đó không phải sợ nàng lo lắng trong lòng sao, cho nên mới để cho nàng cùng phụ mẫu liên lạc, hắn dám khẳng định danh sách là Chiến Bình cung cấp.
Không phải cái khác chính là số ít nhân mã trước đây theo Chiến Bình tử chiến không hàng, những người này đều chết trận, Chiến Bình muốn đảm bảo gia quyến những người này không chịu nhục.
Thanh Chủ lập tức sẽ đem tội tạo phản tội đổ lên đầu Doanh Cửu Quang, những kẻ tử chiến không hàng đều là nghịch tử, hắn muốn đảm bảo Chiến Như Ý cùng Chiến Bình phu phụ đã là khó rồi, lại đảm bảo nhiều người như vậy, khiến hắn làm sao nói thành lời được, thật sự cho rằng đứng đầu thiên hạ muốn làm gì là có thể làm đó?