Nhìn trong thôn khói bếp dâng lên, Hạ Hầu Thác nhẹ nhàng nói:
- Mới chưa gặp bao lâu, sao đã chạy tới?
Vệ Khu khẽ khom người nói:
- Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn nghe một chút quan điểm của lão gia.
- Có thể có ý kiến gì chứ? Bây giờ ý kiến của ta cũng không trọng yếu, hiểu chưa?
Hạ Hầu Thác quay đầu nhìn hắn chợt từ trên cầu gỗ đi xuống, tiếp tục đi dọc theo con đường bước chậm.
Vệ Khu theo sau lưng.
- Nhị gia ra tay xong thế cục trước mắt đại biển, lão nô tuy đã an ủi mọi người, nhưng trong lòng cũng có chút bất an.
- Có cái gì mà phải bất an? Lo lắng làm bể chai lọ đó?
Hạ Hầu Thác cười nói vài câu, lại có chút cảm khái nói:
- Lão nhị chung quy vẫn là không nhịn được mà xuất thủ, ngươi nói giết chết Doanh Cửu Quang làm cái gì? Phá vỡ cân bằng đó! Không khỏi mê hoặc, bị Ngưu Hữu Đức cổ động, giờ thì được rồi, bị dắt mũi, ngươi muốn lập uy ngược lại thành nhược điểm trên tay người ta, miếng ăn đưa tới cửa có thể dễ ăn như vậy, bây giờ bị động rồi? Nhưng lão nhị tâm tình cũng có thể hiểu được, với hắn mà nói, nắm giữ thế lực gia tộc mới là vị trí đầu, cho nên cũng không nói gì đúng sai, kệ hắn đi!
Vệ Khu:
- Bây giờ mấu chốt là nhị gia không cách nào điều động thế lực gia tộc, khắp nơi chân tay co quắp, không cách nào đại triển thân thủ.
Hạ Hầu Thác nghiêng đầu liếc nhìn:
- Xem ra ngươi lần này tới là nói ra suy nghĩ của mình!
Vệ Khu:
- Lão nô chỉ là cảm giác tiếp tục như vậy đối với nhị gia cùng Hạ Hầu gia đều bất lợi...
- Ngươi muốn ta âm thầm ra tay can thiệp?
Hạ Hầu Thác ngắt lời hắn, hỏi ngược lại một câu.
Vệ Khu trầm mặc, cuối cùng vẫn kiên trì nói:
- Như lão gia nói, nhị gia giờ đã bị Ngưu Hữu Đức dắt mũi phía sau sợ là sẽ bị thua thiệt.
- Ngươi bị thất thế liền không nén được tức giận, ngươi trước đây hình như cũng như vậy?
- Lão gia làm chủ nhà toàn bộ đều nắm trong tay, nhị gia không có năng lực quản lý như người, tiếp tục như vậy nữa sợ là sẽ xảy ra vấn đề.
- Lão nhị gặp phải tình hình so với Ngưu Hữu Đức năm đó thế nào? Mọi điều kiện đều tốt hơn không biết bao nhiêu lần, trong hoàn cảnh gian nan như vậy, Ngưu Hữu Đức vẫn có thể đứng lên, chẳng lẽ không đáng để lão nhị suy nghĩ? Giờ tranh chút lợi ích đó? Một cái tiệm tạp hóa mà thôi, chuyện này thua thiệt không nuốt nổi sao? Ngươi đã quên tiệm tạp hóa kia cổ phần từ tay người nào ra? Ngưu Hữu Đức năm đó đập gãy răng nuốt vào bụng, không thể không đem cổ phần giao ra, tạm vì lợi ích toàn cục đổi lấy nhất thời chu toàn, làm sao ngươi Hạ Hầu gia cao cao tại thượng quen rồi chỉ có vào không có ra? Đạo lý này nói không thông.
Cũng không phải tiệm tạp hóa, lão nô luôn cảm giác Ngưu Hữu Đức lần này chống lại nhị gia quá mức nhàn nhã rồi, tựa hồ có hậu thủ gì.
- Hậu thủ? Hoàn toàn chính xác có hậu thủ, hậu thủ gì còn phải suy nghĩ nhiêu sao? Đang ở U Minh chi địa có thể nhàn nhã chống lại lão nhị...
Nói đến đây, Hạ Hầu Thác lại liếc mắt nhìn Vệ Khu, không tiếp tục nói, đổi trọng tâm câu chuyện.
- Lão nhị muốn lật đổ Doanh Cửu Quang để lập uy sợ là đánh vô ích rồi, những huynh đệ kia sợ là sẽ không để hắn được như nguyện, lão nhị ước chừng trong khoảng thời gian khá dài cũng đừng nghĩ đến các huynh đệ sẽ giúp đỡ, không theo sau hắn là tốt, chỉ còn xem lão nhị làm thế nào phá cuộc.
Vệ Khu bị hắn đột nhiên bị hắn cắt lời có chút ngứa ngáy khó nhịn, làm sao thời điểm mấu chốt nhất lại không nói nữa? Hắn biết bằng cơ trí của Hạ Hầu Thác khẳng định nhìn ra cái gì rồi, không nhịn được hỏi:
- Ngưu Hữu Đức hậu thủ là cái gì?
Hạ Hầu Thác than thở:
- Vệ Khu, ta giả chết rút người ra mục đích là gì, ngươi chẳng lẽ không biết sao?
Vệ Khu trầm mặc.
Hạ Hầu Thác ánh mắt nhìn về xa, bước chậm trên đường nhỏ gập ghềnh, hít vào mùi hương của cỏ xanh lại thở ra một hơi.
- Ta biết tâm tư ngươi buồn phiền vì điều gì, hy vọng ta có thể âm thầm ra tay một lần nữa vì Hạ Hầu gia chèo chống, nhưng ngươi càng như vậy, ta càng lo lắng, lúc này mới vừa bắt đầu, trên tay người ta bài vừa mới ra, ngay cả con bài người ta chưa lật cũng không biết, lại muốn đem ta lần nữa bức ra, Hạ Hầu gia chẳng lẽ không có người sao?
Giả chết thoát thân chỉ có thể lừa gạt người ngoài, không lừa được chính mình, ta sớm muộn đều phải ra đi. Nếu Hạ Hầu gia thực sự không có người, ta ra không ra tay hay không có ý nghĩa sao? Cũng chỉ là đảm bảo Hạ Hầu gia được thêm mấy vạn năm mà thôi, cũng chỉ là đẩy lùi phiền phức sắp phải đối mặt thêm mấy vạn năm, mấy vạn năm sau ta thật sự chết rồi, Hạ Hầu gia phải làm sao?
Giờ gặp phải phiền phức về sau cũng sẽ gặp phải, vẫn cần chính chúng nó giải quyết. Đã sớm nói qua với ngươi, giờ để cho chúng nó chịu nhiều thua thiệt không phải là chuyện xấu, không lỗ lã, không trải qua đau khổ, làm sao có thể ngạo nghề đứng dậy?
Giờ ta còn có thể khoanh tay đứng nhìn, còn có thể ẩn mình mà giúp một tay, trong khoảng thời gian này chính là lúc để chúng nó trải qua mà trưởng thành, nếu thành mới có thể nghênh đón thời kì tiếp theo của bọn chúng, tiếp tục huy hoàng của Hạ Hầu gia, không thành ta cũng chỉ có thể là ở thời khắc mấu chốt xuất thủ để cho chúng nó có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian, ta có thể dìu bọn họ đi không xa, trị được ngọn không trị được gốc!