- Lão phu thua! Trong ngữ khí không giấu được vẻ u ám.
Mà điều này chính là thái độ Miêu Nghị muốn nghe thấy, đã rơi đến cái bước này, còn ở nơi đây thong dong tự cao tự đại, còn chơi trò mèo khiêu khích ly gián Dương Khánh, một chút giác ngộ thất bại cũng không có. Miêu Nghị muốn chính là lão phải cúi đầu nhận thua, chính là muốn cho lào biết, ngươi cược thế nào cũng đều thua, thua là thua, thắng cũng là thua!
Miêu Nghị nghiêng đầu tỏ ý một tiếng. Diêm Tu lần nữa thu lấy Hạ Hầu Thác, đối vơi Hạ Hầu Thác hẳn khẳng định còn phải khai thác một trận.
Lúc này Hắc Thán lại ở bên cạnh yếu ớt lên tiếng:
- Vương gia, lần này ta không có công lao cũng có khổ lao...
Hắn đang nhắc nhở Miêu Nghị đừng quên cho hắn chút lợi ích, mấy vạn năm không gặp, hắn cũng phát hiện khi thế trong người Miêu Nghị đã khác xưa, cảm giác áp bách thực sự rất năng, nói chuyện cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Miêu Nghị nghiêng nhìn hắn một cái
- Công lao tạm thời ghi lai cho ngươi.
Hắс Thán nhếch miệng, không nói, còn thiếu mỗi trợn trắng mắt.
Miêu Nghị không quản hắn, nói với Dương Triệu Thanh
- Giải cấm cho bên mấy người Vương phi đi.
Nói đến việc này hắn có hơi buốt răng, làm cái chuyện bắt gian, gây ra động tĩnh lớn như vậy, quỷ cũng biết chư đừng nói người trong thiên ha. Tuy tiếp theo thì đây cũng là lý do để danh chính ngôn thuận giam long đám người Vân Tri Thu lai, nhưng chuyên này hắn không tiên biện giải là âm mưu, thật sự là có điểm mặt mũi mất hết, dự tính không được bao lâu người thiên hạ đều biết hắn sợ vợ.
Chẳng qua đối với một chút sự tình, mặt mũi chưa hẳn trọng yếu đến vây, so với trừ sạch Tộc Lão hội, bắt được Hạ Hầu Thác, mất chút mặt mũi cũng đáng, vừa bắt đầu đa biết là sẽ có hậu quả nay, còn là cắn răng làm cho xong
- Vâng! Dương Triệu Thanh ứng tiếng, lập tức làm theo. Không bao lâu, Vân Tri Thu hung hăng chạy về, trực tiếp xông vào thư phong Miêu Nghị, hai tay nhòai lên thư an, tron mắt mừng rỡ nói:
- Nghe ý của Triệu Thanh, sự tình thành công rồi? Miêu Nghị cười nói:
- Tộc Lão hội một lưới bắt hết, Hạ Hầu Thác sa lưới, át chu bai cuả Hạ Hầu gia tộc bi một cử sạn trừ!
Vân Tri Thu lập tức đứng dây, tay xoa xoa bộ ngực đầy đặn, thở phào một hơi, nói:
- Vậy là được, vậy là được. Vẻ hơn hơ lộ dần trên mặt khó mà che dấu, nàng tự
nhiên biết chuyện này đổi Miêu Nghị ý nghĩa như thế nào, được Hạ Hầu giống như được thiên hạ!
Miêu Nghị đổi sang tư thế ngồi thoải mái tựa trên ghế dựa, hài hước trêu chọc nói:
- Thu tỷ nhi, hiện tại còn cho rằng quyết định cua ta la sai lầm?
Vân Tri Thu nhìn nhìn bộ dang tự đắc của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Đương nhiên không sai, tìm mượn cớ tốt như vậy hải xuống một đóa hoa tươi, ta còn không được giận, phải phối hợp diễn kịch thành toàn cho ngươi, giờ ngươi đắc ý lắm hả?
Miêu Nghị nháy mắt nghẹn lời đương nhiên biết đóa hoa tươi kia là chi Minh Châu, nghĩ nghĩ đến màn bị bắt gian, quả thực là không thể quay đầu, khí thế lúc này yếu đi ba phần, thầm thì nói:
- Ta làm thế củng là không còn biện pháp nào khác.
- Cái gì gọi là không biện pháp? Vậy ta ngược lại phải nói cho rõ ràng!
Vân Tri Thu lập tức kêu lên:
- Thiên Nhi, truyền lời của ta, dẫn Minh Châu sang đây!
- Tuân lệnh! Mặt ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng đáp lời của Thiên Nhi. Miêu Nghị bổng đứng lên, nhíu mày nói:
- Nàng cũng tính là vô tội, ngươi cần gì làm khó nàng?
- Ai nha!
Vân Tri Thu vòng đến trước mặt hắn, ngón trỏ thon dài chọc chọc hai cai trên ngực Miêu Nghị, âm dương quái khí nói:
- Nhanh như vậy đã thương tiếc tiểu tiện nhân kia rồi? Được, bây giơ ta liền đi công khai dập đầu nhận sai với nàng!
Nói xong bèn xoay người muốn đi.
Miêu Nghị vôi kéo tay tay nàng lai, kéo trở về, lia lịa thở dài nói:
- Cô nãi nãi cua ta, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, nàng đừng quậy nữa, có được hay không?
Vân Tri Thu trợn mày mắt lạnh nói:
- Thật lòng nhận lỗi? Miêu Nghị gật đầu:
- Thật lòng nhận lỗi! Vân Tri Thu lành lạnh nói:
- Vây tiện nhân kia tùy ta xử lý?
Miêu Nghị có điềm buốt răng, cuối cùng căn răng nói:
- Tùy nàng xử lý! Chẳng qua ta cảnh cáo nháo, đừng gây chuyện thái quá. Hiện tại đang lúc nam quân trùng kiến, không thể để cho những hàng tướng kia cho rằng ta đang qua sông phá cầu, nếu không bị người có tâm xúi giục hậu quả thế nào nàng cũng biết, đối với nàng cũng không có gì hay ho!
Vân Tri Thu nháy mắt trợn mày dựng đứng lên, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi có ý gì, vì nữ nhân khác uy hiếp ta phải hay không? Lão nương cả nam nhân của chính mình đều sắp bĩ nữ nhân khác câu dẫn đi, ngày sau biết sống thế nào, lão nương còn cần phải để ý đến ảnh hưởng gì nữa?
Nói xong lại quay đầu muốn đi, bộ dáng muốn làm lớn chuyện.
- Ta.....
Miêu Nghị vội vàng lần nữa kéo lai cánh tay nàng, thở ngắn than dài nói:
- Thu tỷ nhi, đừng gây chuyện được hay không, việc này tùy ngươi nói, tùy ngươi xử lý, được không? Ta chỉ là khiến ngươi khống chế ảnh hưởng, chẳng lẽ cũng là sai? Được rồi, nói chính sự, lần này. Dương Khánh lập được công lớn, đề ra một yêu cầu hơi quá phận.
Vân Tri Thu lập tức không còn tâm tư để dày vò, cánh tay hơi hất, giật nhẹ tay khỏi hắn, một mặt cảnh giác hỏi:
- Yêu cầu quá phân gì?
Thấy thành công chuyển dời câu chuyện, Miêu Nghị thở phào một hơi, nói:
- Tô Vận! Dương Khánh nói hắn vừa mắt Tô Vận, muốn ta thành toàn cho hắn.
Lúc này liền đại khái kể lại đầu đuôi sự tình.
Còn cho là chuyện gì to tát, thì ra là việc này, Vân Tri Thu liếc hắn một cái, lòng dạ biết rõ tên này cố ý nói lang sang chuyện khác, chẳng qua cũng không vạch trần, thuận bậc xuống thang, nhíu mày nói:
- Việc này sợ là Tô Vận không dễ dàng gật đầu, cơ hội có thệ cho hắn sáng tạo, thành công hay không chỉ có thể dựa vào chính bản thân Dương Khánh.