Miêu Nghị cười ha ha nói:
- Vậy các ngươi cũng có thể chủ động liên hệ với trẫm... Liên hệ ta mà, mục tiêu lớn như vậy không đến nỗi tìm không được chứ, cứ nói là bằng hữu của ta, chắc người mặt dưới cũng sẽ bẩm báo xác minh.
Lời này khiến hai phu phụ biết hồi đáp thế nào? Khoan nói quỷ mới biết người còn nhận chúng ta hay không, chỉ riêng việc chúng ta tự dựng chạy đến tìm Thiên đế leo bằng hữu, liệu có thích hợp không?
- Bệ hạ ngày bận trăm công ngàn việc, chúng ta không dám quấy rầy.
Ban Nguyệt Công khách khi đáp một câu.
Cứ thế lời qua lời lại, mấy vị này hỏi một câu đáp một câu, xa lạ vô cùng, nhiệt tình ôn chuyện của Miêu Nghị bị giội tốt hơn nữa, cuối cùng hỏi:
- Có điều gì khốn khó cần trẫm giải quyết giúp các ngươi không?
Ban Nguyệt Công lắc đầu nói:
- Bệ hạ anh minh, bây giờ thiên hạ thái bình, chúng ta cũng du nhàn tự tại, không có khốn khó gi.
Miêu Nghị nói:
- Tới Thiên Đình đi, trẫm an bai vị trí cho ba ngươi, không để lỡ các ngươi du nhàn, còn có bổng lộc để cầm, an nhiên tự tại qua ngày.
Ban Nguyệt Công vội nói:
- Chúng ta tản mạn lâu rồi, không quen với quy củ, làm thôn phu sơn dã là tốt nhất.
Hảo ý bị luân phiên cự tuyệt, hiển nhiên không muốn đi lại quá gần với hắn, sắc mặt Miêu Nghị khẽ biến, nhàn nhạt “A” một tiếng không nói gì thêm, nhìn bộ dạng ứng phó của bọn họ cũng rất khó chịu, tùy tiện khách sáo một hồi, liền sai người thưởng chút đồ vật, rồi đem người đuổi đi.
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Miêu Nghị ngồi trong đình tử chuốc liền mấy chén, chợt nói:
- Gọi Thăng Mộ Tuyết tới gặp trẫm!
Lát sau, một tên nữ hầu tiến vào bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Thăng đại nhân nói... Hắn nói... Hắn nói hắn đang câu cá, không rãnh, hỏi bệ hạ có việc gì?
- Hắc! Cầu trẫm thả lão bà hắn ra, lại mặt dày mày dạn quấn lấy trẫm đòi thăng quan, bây giờ còn dám sĩ diện với trẫm, gia hỏa nay càng lúc càng qúa thể, còn mượn chuyển lên mặt, trẫm phải tìm hắn tính sổ mới được!
Miêu Nghị vui vẻ, đột nhiên đứng lên, mới đi ra thủy tạ, lại chợt dừng bước, nói:
- Chuẩn bị mang theo mấy vò rượu ngon...
Thời quang chầm chậm đi qua, tinh không mênh mông, Thiên Đình đã lập được mười vạn năm!
Kỳ hoa dị cảnh điểm xuyết hoa viên, trong một tòa lương đình, Vân Tri Thu ươn lên bụng tròn, đang chơi đùa cùng một tiểu nữ hai y sam giản di, cách ăn mặc của tiểu nữ hài rõ ràng không hợp với nơi này, ngược lại giống như là đến từ gia đình bần dân chốn thế tục.
- Ăn đi! Đừng ngại, cứ cầm mà ăn!
Vân Trị Thu cầm một quả đào, cười đưa cho nàng.
Tiểu nữ hài hai tay đặt ở sau lưng, lắc lắc đầu, bộ dạng rụt rè không dám cầm, có điều đôi mắt to hắc bạch phân minh kia lại không ngừng nhìn lên các sắc trái cây mùi thơm ngào ngạt trên bàn, thỉnh thoảng còn len lén nuốt nước miếng.
Vân Tri Thu thả qủa đào về lại trên bàn, hai tay ôm lấy bụng bầu, dưới sự dìu đỡ của Tuyết Nhi, ngồi xuống, cười nói với tiểu nữ hài:
- Vậy ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình cầm, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon...
Một trận dụ dỗ mê ngươi, cuối cùng khiến cho tiểu cô nương không kiên trì thêm được nữa, cộng với thái độ của Vân Tri Thu thực sự rất hòa ái, tiểu nữ hài đến gần trước bàn, cầm lên một qủa hạnh, thấy Vân Tri Thu gật đầu khích lệ, mới rụt rè cắn một miếng nho nhỏ, phát hiện vào miệng thơm ngọt vô cùng, ngon hơn bất kỳ thứ gì mình từng ăn qua, lập tức trong mắt phát sáng, cắn liền mấy miếng, ngấu nga ngâu nghiến.
Vân Tri Thu ha ha cười nói:
- Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn mất, không ai cướp của ngươi đâu.
Ngay lúc này, thanh âm cua Miêu Nghị truyền đến:
- Người ở nơi nào?
Nói xong người cũng từ sau bụi hoa bước nhanh đi ra.
Kết quả này thanh âm này dọa cho tiểu nữ hài hơi nhảy, qủa hạnh cắn dở trong tay kinh rơi xuống đất, quay đầu gặp phải khí thế của Miêu Nghị, càng là sợ đến không biết trốn vào đầu, vội vã tránh ở sau cây cột. Hiện tại khí thế của Miêu Nghị đã hơn xa năm đó, trên mặt để râu, bộ dạng trung niên.
Vân Tri Thu vừa bực mình vừa buồn cười, hung hăng trừng Miêu Nghị một cái.
Miêu Nghị mắt nhìn qủa hạnh lăn đến dưới chân, nhìn tiểu nữ hài giấu mình sau cây cột, nghiêng đầu nhè nhẹ hỏi một tiếng:
- Xác nhận là nàng?
Diêm Tu theo gót ở bên gật đầu, khàn khàn giọng nói:
- Xác nhận không nghi ngờ, là nàng!
Thần sắc Miêu Nghị phức tạp dị thường, chầm chậm vùi người nhặt lên qua hạnh cắn dở, lại vươn tay sang một bên, lập tức có nữ hầu tiếp lấy, một nữ hầu khác chuyẻn cả khay trái cây bưng tới.
Miêu Nghị cầm khay đi tới bên người tiểu nữ hài, xổm xuống, đưa khay đến trước mặt nàng:
- Hù đến ngươi? Trẫm... Ta xin lỗi có được không? Cả khay trái cây này đều là của ngươi.
Tiểu nữ hài nhút nhát lắc đầu.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tiểu nữ hài thỏ the nói:
- Tiểu Nam!
- Tiểu Nam?
Miêu Nghị gật đầu:
- Cái tên rất êm tai, có muốn trở về gặp gia gia nãi nãi ngươi không?
Hắn đã từ miệng Diêm Tu biết được phụ mẫu của tiểu nữ hài này đều đã mất, trước mắt cùng theo gia gia nãi nãi, gia cảnh không tốt lắm.
Tiểu Nam gật đầu lia lịa.
Miêu Nghị cười nói:
- Muốn trị khỏi bệnh cho gia gia nãi nãi ngươi không? Tiểu Nam lại gật đầu, có điều lại cúi đầu lầu bầu một câu:
- Trị bệnh phải mất rất nhiều tiền, ta không có tiền...
Miêu Nghị:
- Ta cho ngươi, có được không?
Tiểu Nam ngẩng đầu, lại nhìn bốn phía một chút, cong miệng nói:
- Đại thúc, trong nhà người nhìn qua có vẻ rất có tiền, nhưng mà ta không thể tùy tiện lấy tiền của người khác.
Miêu Nghị gác khay hoa qua sang một bên, đứng lên, nắm lấy tay nàng đi ra ngoài đình, vừa đi vừa nói:
Không phải cho không ngươi, giúp ta làm việc, ta trả tiền công.
Tiểu Nam bị dắt theo lập tức gật đầu lia lịa, nói:
- Được a được a, đại thúc, ta cái gì cũng đều có thể làm được, ta có thể giặt quần áo, có thể làm cơm, có thể làm ruộng, có thể quét dọn vệ sinh, sức lực ta cũng không nhỏ.
Nàng lo sợ vị đại thúc này không thuê mướn mình, ra sức ninh nọt.
- Được!
Miêu Nghị cười nói:
- Chốc nữa tìm chút việc cho ngươi làm thử, nếu thích hợp, chúng ta lại bạn xem tiền công bao nhiêu, thế nào?
- Thật ư?
- Nếu ngươi không tin, ta có thể trả trước tiền công cho ngươi.
Tiểu Nam nhảy bắn lên hoan hô:
- Đại thúc, ngươi thật tốt, đa tạ ngươi, đại thúc!
- Đám người Vân Tri Thu trong đình tử đưa mắt nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ từ từ đi xa, ẩn ẩn nghe được tiếng Miêu Nghị truyền lại:
- Không cần cam tạ, trẫm hứa đời này ngươi vừa lòng thỏa ý!
- --Hết---