Mộ Dung Tinh Hoa ngồi đối diện thỉnh thoảng ngó Phi Hồng thỉnh thoảng rót rượu cho Miêu Nghị, ngẫu nhiên cau mày, cho dù là nguyên nhân khác hay đứng ở góc độ của nữ nhân thì nàng không có hảo cảm với hành động của Miêu Nghị.
Với tư cách nhân vật chính của yến tiệc ngày Phục Thanh và Ưng Vô Địch ngẫu nhiên nâng chén trao đổi ánh mắt, hai người đã biết chuyện từ trước, biết rõ đêm nay chính là bẫy rập gậy ông đập lưng ông, cho nên hai không cảm thấy ngoài ý muốn với hành động của Miêu Nghị, chỉ cảm thấy ngoài ý muốn Phi Hông là chuyện gì?
Hai người tới bây giờ vẫn không cảm thấy Phi Hồng có gì không đúng.
Đối với hai người mà nói, thậm chí là đối với tứ phương túc chủ mà nói, lợi ích của bọn họ buộc chặt với Miêu Nghị, Miêu Nghị xảy ra chuyện thì bọn họ cũng phiền toái, không chuyện khác, chuyện ăn cướp tiên hạnh viên đã là tử tội.
Từ mụ mụ đứng trên lầu các nhìn xuống phía dưới, nàng tức giận và vô cùng chờ mong, tức giận là vì Miêu Nghị năm đó chướng mắt Tuyết Linh Lung, chờ mong hi vọng Miêu Nghị tiến thêm một bước tai họa Phi Hồng.
Kỳ thật có suy nghĩ như nàng không chỉ một mình Thiên Hương lâu, các đoàn kịch khác cũng có suy nghĩ này, bởi vì đồng hành chính là oan gia!
Hai tay Phùng mụ mụ đan vào nhau, ánh mắt sầu lo nhìn xuống phía dưới, nàng sợ Miêu Nghị sẽ tai họa hoa khôi đầu bảng của nàng, đây chính là cây rụng tiền của nàng, muốn bồi dưỡng được người như Phi Hồng không dễ dàng như vậy, thiên tư Phi Hồng năm đó vô cùng tốt, tư sắc vô cùng xuất chúng, ngay cả nàng cũng xem không hiểu, đột nhiên tự mình đi tìm mấy sư phó lại đột nhiên xuất sắc, cầm kỳ thư họa thi từ ca múa tiến bộ thần tốc, chỉ có thể dùng từ kinh diễm để hình dung, đi đâu tìm cây rụng tiền tốt như thế? Tự nhiên phải nắm chặc không buông, kiếm no bụng cũng phải kiếm thêm mới được.
Đêm nay có không ít người mang theo tâm tư.
Lúc yến hội tan cuộc cũng không nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, nội tâm Dương Khánh thở dài, kết quả không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện, hắn đi tới bên cạnh Miêu Nghị và nói sáu chữ:
- Thiên đình giám sát tả bộ!
Nội tâm Miêu Nghị trong rung động, hỏi:
- Xác định?
Dương Khánh trả lời:
- Tám chín phần mười!
Quan hệ đến thế lực khổng lồ như thế, hiện tại cũng không phải lúc trò chuyện, Miêu Nghị hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Dương Khánh:
- Chỉ có thể tiếp tục đi tới đích, giám sát tả bộ không phải chúng ta có thể chống lại, chỉ có thể giả bộ như không biết, một khi nhìn thấu chọc đối phương thẹn quá hoá giận... Đường đường giám sát tả bộ lại không thể xếp người vào trong Thủ Thành Cung thiên nhai là chuyện đáng ghét nhất, bọn họ đã trả giá đủ kiên nhẫn, giám sát tả bộ sợ cũng không để thanh danh bị hủy trong tay chúng ta, tóm lại cho dù thế nào cũng khó có khả năng để chúng ta nhìn thấu!
Miêu Nghị hiểu ý trong lời hắn nói, bọn họ không thể thừa nhận hậu quả đó.
Tả bộ xếp trên hữu bộ không phải không có nguyên nhân, đối với rất nhiều người mà nói, Thiên đình giám sát hữu bộ có lẽ đã đủ khủng bố, nhưng hữu bộ khủng bố vì nó nằm ở ngoài sáng, không sự đáo lâm đầu sẽ không sợ hãi, chính thức làm người ta cảm thấy khủng bố chính là Thiên đình giám sát tả bộ, đó là đôi mắt trong bóng tối, lúc nào nhìn chằm chằm vào ngươi cũng không biết, tùy thời có thể muốn mạng của ngươi, tính mạng toàn gia tám mươi Đô Thống lúc trước chính là vết xe đổ.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn hắn.
- Ý của ngươi là...
Dương Khánh gật đầu một cái, hắn nhìn Phi Hồng đang bị Miêu Nghị ôm, nâng người lui ra phía sau./
Người ngồi chủ vị không lùi, người phía dưới cũng không nên rời đi, ca mua scungx dừng lại, mọi người cũng chú ý phản ứng của Miêu Nghị, không biết Miêu Nghị có một tấc muốn tiến một thước hay không.
Kết quả không ngoài sở liệu, Miêu Nghị ôm Phi Hồng đứng lên, cười nói với mọi người:
- Đêm nay chưa tận hứng, nguyên nhân chưa xem Phi Hồng ca múa đủ, chư vị cứ trò chuyện, ta sẽ mời phi Hồng cô nương đi Thủ Thành Cung múa hát.
Dứt lời liền mang Phi Hồng rời tiệc.
Phi Hồng sốt ruôt muốn cầu cứu nhưng đã bị Miêu Nghị chế trụ, nàng không thể nói lời cầu cứu, đành lo lắng lắc đầu, Miêu Nghị không quan tâm nàng có đồng ý hay không.
Hải Bình Tâm cắn môi, gương mặt vô cùng tức giận, bề ngoài giống như muốn cầm bình rượu đập chết Miêu Nghị.
- Đúng đúng...
- Đại thống lĩnh đi thong thả.
Một đám người tươi cười đưa tiễn, trong lòng thổn thức, chỉ sợ múa hát là giả, trở về gây họa mới là thật, hoa khôi Phi Hồng đã bị hái, cũng bị heo chà đạp.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, ánh mắt như đang bốc lửa.
Những đoàn kịch nhỏ chung quanh và Từ mụ mụ mím môi không cười ra tiếng.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa đi theo sau lưng Miêu Nghị đưa tiễn, vừa mới đi ra khỏi mái hiên, phía sau có tiếng kêu chột dạ vang lên.
- Đại thống lĩnh, không được!
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Phùng mụ mụ tươi cười còn khó coi hơn khóc chạy tới.
Phục Thanh nghiêng đầu, hai tên thủ hạ nhanh chóng đi lên ngăn cản Phùng mụ mụ.
Miêu Nghị đang ôm Phi Hồng hỏi:
- Ngươi là người nào?
Phùng mụ mụ cúi đầu khom lưng nói:
- Đại thống lĩnh, Phi Hồng là người của bản phường.
- Ah!
Miêu Nghị hỏi:
- Vì sao không được, chẳng lẽ ta mời Phi Hồng ca hát riêng không được sao, hay sợ ta không trả nổi tiền?
Phùng mụ mụ liên tục khoát tay:
- Không đúng không đúng, hôm nay đã quá muộn rồi, sợ quấy rầy đại thống lĩnh nghỉ ngơi.
Miêu Nghị:
- Không quấy rầy, ta còn hứng thú lớn lắm.
Trứng chọi đá, Phùng mụ mụ không có biện pháp, kiên trì nói rõ:
- Đại thống lĩnh, mẹ nuôi của Phi Hồng là Lục bà bà chưởng quản cống viên, ngài làm vậy không thích hợp.
Miêu Nghị yên lặng nhìn nàng, nói:
- Nếu là con gái nuôi của Lục bà bà, ta không thể để nàng tiếp tục sống tại nơi bướm hoa này, Diêm Tu, trả tiền đi, ta muốn chuộc thân cho Phi Hồng cô nương.
Dứt lời hắn mang Phi Hồng xoay người rời đi.
Phùng mụ mụ lập tức kêu lên:
- Không thể ah, đại thống lĩnh, ta không có biện pháp bàn giao với Lục bà bà, Lục bà bà bảo ta chiếu cố nàng thật tốt.
Nàng còn muốn cầm Lục bà bà dọa Miêu Nghị, hôm nay cũng chỉ có biện pháp này.
Một thân ảnh đi tới, đó chính là Từ Đường Nhiên, trực tiếp đá một cước vào giữa bụng Phùng mụ mụ.