- Vương gia sao thế?
Câu Việt nhìn đám nữ nhân này, trong mắt người nào cũng đầy vẻ thấp thỏm, bộ dáng muốn nói lại thôi, hắn biết những nữ nhân này đang lo lắng cái gì. Dù sao hiện nay còn trong thời kỳ đại chiến, vương gia đột nhiên có vẻ khác thường như thế, muốn không cho đám nữ nhân này liên tưởng lung tung cũng khó, rốt cuộc phú qúy của trên dưới toàn gia đều dựa dẫm vương gia, về phần vương gia không nguyện nói gì sợ là vì không biết ăn nói thế nào với bọn họ.
Câu Việt cũng không biết nên nói cái gì với các nàng, nhưng việc đã đến nước này, giấu thì đã giấu không nổi, sớm muộn rồi cũng phải đối mặt, khẽ thở dài một tiếng:
- Đại thế đã đi!
Bốn chữ này rơi vào tai mọi người như là sét đánh ngang tai, có người sắc mặt trắng bệch, có người cực độ hoảng sợ bất an.
Có chút chuyện không đổ xuống trên đầu chính mình thì còn không biết sợ hãi, trước kia quen nhìn bộ dạng thế lương khi bại lạc của nhà người khác, vừa nghĩ tới khả năng mình cũng từ cuộc sống vinh hoa phú quý cơm bưng nước rót rơi rụng thành không bằng cả heo chó, vô hạn sợ hãi lập tức tuôn lên tâm đầu.
Hai tay Mị nương xoắn xít ơ trước ngực, rung giọng nói:
- Sao lại thế được, không phải còn chưa đánh lên mà? Sao lại đại thế đã đi?
Câu Việt lại thở dài một tiếng, hắn biết giải thích thế nào đây, đám nữ nhân này bình thường không tiếp xúc đại sự, không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải thích rõ ràng, với người quen thuộc tình hình thì chỉ cần hơi chút chỉ điểm liền minh bạch, nhưng người vô tri thì chỗ nào cũng nghi hoặc, rất khó giải thích được thông.
Hắn cũng không muốn giải thích với đam nữ nhân này, rằng vương gia là không chiến mà hàng.
Tứ đại Thiên vương năm đó, Doanh Cửu Quang dù chết không hàng, Khấu Lăng Hư dù chết không hàng, Hạo Đức Phương cũng không tiếc rẽ mạng sống, chỉ riêng vương gia là không chiến mà hàng, chỉ sợ chính bản thân vương gia đều không cách nào đối mặt với thực tế rằng mình lại hèn nhát như vậy!
Bây giờ Quảng Lệnh Công để hắn toàn quyền xử trí hết thảy, thế cục mặt ngoài đang rất khẩn cấp, không cho hắn thời gian dây dưa quá lâu với đám nữ nhân này, hắn phải giải quyết vấn đề, tận lượng bảo đảm lợi ích lớn nhất cho Quảng gia, hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng nói với Mị nương:
- Đại quân Ngưu Hữu Đức đã vây khốn nơi này, tùy thời sẽ phát động tiến công, nương nương, Ngưu Hữu Đức điểm danh nói muốn tiểu thư!
- Muốn Mị nhi?
Mị nương hô hấp gấp rút, sắc mặt khó coi, hỏi:
- Chẳng lẽ cả Thanh, Phật cũng thua ở trên tay Ngưu Hữu Đức?
Câu Việt lắc đầu: - Cái đó thì chưa.
Mị nương không cam nói:
- Thế thì vì sao phải khuất phục với Ngưu Hữu Đức? Điều này Câu Việt phải giải thích thế nào?
Nhân mã hai bên dồn dập hướng tới bến này, đều bởi ba tỷ nhân mã trên tay vương gia là điểm then chốt trong quyết chiến giữa Thanh Phật cùng Ngưu Hữu Đức, Ngưu Hữu Đức có hơn bảy tỷ nhân mã, thanh, Thanh Phật có hơn hai tỷ nhân mã, nếu có thể liên hợp với ba tỷ nhân mã cuả vương gia, Thanh Phật liền có hơn năm tỷ đại quân, trên tay Thanh, Phật còn tích trữ đại lượng trang bị tinh xảo, có thể vũ trang cho nhân mã của vương gia, đến lúc đó trình độ tinh nhuệ cùng ưu thế trang bị đủ để chính diện quyết một trận thắng thua cùng đại quân của Ngưu Hữu Đức, nếu vương gia bên này đảo về hướng Ngưu Hữu Đức, thì ai sẽ chủ chìm nổi của thiên hạ cũng không cần phải nói nhiều.
- Giải thích tỉ mỉ về điều này cho các nàng cũng không có ý nghĩa gì cả, ngươi càng giải thích, các nàng càng muốn hỏi nhiều, không lấy đâu ra thời gian chầm chậm thuyết phục ky càng, với nữ nhân có rất nhiều vấn đề căn bản không cách nào giải thích, còn là để sau này bọn họ từ từ sẽ hiểu. Hắn chỉ có thể nói:
- Nương nương, đại quân Ngưu Hữu Đức tùy thời có thể phát động tiến công, thời gian dành cho chúng ta có hạn, một khi bắt đầu tấn công, nơi này của chúng ta không ai trốn được tại kiếp đâu! Nương nương, nên giao ra tiểu thư thôi!
Mị nương lắc đầu, nàng không cách nào tưởng tượng nữ nhi mình sẽ phải chịu đựng khuất nhục ra sao, quay đầu xoay người, chạy vào trong nhà, muốn đi tìm Quảng Lệnh Công.
Ai ngờ vừa chạy đến trước cửa, liền nghe thanh âm thầm trầm của Quảng Lệnh Công truyền ra:
- Kẻ nào tự tiện xông vào, chém!
Thân thể Mị nương khẽ run lên, dừng bước, chầm chậm lui ra sau, chợp mắt đã lệ chảy đầy mặt.
Rất nhanh, một quần nữ nhân ùa tới, kéo Mị nương sang một bên, đứng vây chung quanh, bắt đầu khuyên nhủ.
- Muội muội, ngươi chính là chủ mẫu của nhà này, phải suy xét cho người toàn gia a!
- Muội muội, hiện tại không phải là lúc chỉ nghĩ cho riêng mình, không thể cảm tình nắm quyền, phải suy xét đại cục a!
- Tỷ tỷ, đây là Ngưu Hữu Đức muốn quân lâm thiên hạ a, Mị nhi theo Ngưu Hữu Đức thì có gì là tủi nhục...
Đám nữ nhân dồn dập tìm đủ mọi cách khuyến Mị nương giao ra nữ nhi, thật đúng là khổ tâm van nài, thậm chí cầu khẩn, có người còn rơm rớm nước mắt.
Tình thế bây giờ, đao đã chuẩn bị gác lên cổ, không khéo còn bị rơi đầu, đưa ra ngoài lại cũng không phải là nữ nhi của các nàng, nếu chỉ một mình Quảng Mị Nhi đã có thể giữ lại tính mạng mọi người, cớ gì mà không làm?
Câu Việt ở bên mắt lạnh bàng quan, nhìn bộ dạng mất mặt khó coi của nhóm người này, thật cho rằng Ngưu Hữu Đức chỉ để ý một mình Quảng Mị Nhi? Tặng Quảng Mị Nhi cho Ngưu Hữu Đức là quyết định của hắn, là hắn tự tiện quyết định thay cho Quảng Lênh Công, hắn muốn truyền đạt một loại thái độ với Ngưu Hữu Đức, bởi nội tình trong này không đáng để nói rõ ràng cùng những người này, mới khiến bọn họ hiểu lầm, gấp gáp khuyên nhủ như vậy.