- Có ý gì?
Hồng Trần nói:
- Không để cho các ngươi nhận nhau là vì tốt cho ngươi, cũng là vì tốt cho nàng. Hẳn ngươi có thể hiểu lời của ta nói mới vừa rồi, cho dù là Nguyệt Dao ở Thiên Ngoại Thiên cũng không tiện chiếu cố ngươi, ít đồ này coi như là bồi thường đi! Bất quá ngươi hãy yên tâm, cũng không phải là chúng ta bất kể không hỏi tới ngươi. Nếu ngươi thật sự gặp phải chuyện khó khăn gì có thể cầm vật này đi đô thành Thìn lộ tìm Đô Đốc phủ Lan Hầu, cầu xin y giúp một tay.
Nàng viết một miếng ngọc điệp ngay tại chỗ, sau đó đưa cho Miêu Nghị.
Nàng cho Miêu Nghị ta là loại người gì chứ… Miêu Nghị trợn mắt nhìn chăm chú về phía nàng, chợt giận quá hóa cười, giật lấy miếng ngọc điệp kia vào tay, năm ngón tay bóp một cái, rắc một tiếng, ngọc điệp vỡ tan thành bột.
Hồng Trần nhướng mày, ai ngờ Miêu Nghị lại đột nhiên xuất thủ bắt được cổ tay của nàng. Mắt nàng chợt lóe, đang muốn nổi giận, lại thấy Miêu Nghị nhét vòng tay trữ vật kia vào tay nàng đẩy ngược trở về, cười lạnh nói:
- Nàng cho Miêu Nghị ta là ăn xin hay sao!? Không có Thiên Ngoại Thiên của nàng chiếu cố, ta cũng sống rất tốt từ trước tới nay, ta cũng đã vượt qua được Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Ta đưa vật này cho nàng, hãy giúp ta chiếu cố lão Tam cho tốt. Nếu như lão Tam bị người nào ở Thiên Ngoại Thiên khi dễ, ta bất kể y là ai, cho dù là Mục Phàm Quân ta cũng sẽ không bỏ qua, đến lúc đó đừng trách ta xới tung Thiên Ngoại Thiên lên.
- Càn rỡ!
Hồng Trần khẽ kêu một tiếng, lời của Miêu Nghị đối với nàng quả thật là đại nghịch bất đạo, thậm chí ngay cả sư phụ mình cũng dám coi rẻ.
Càn rỡ? Miêu Nghị có thể nói là bị nàng hoàn toàn chọc giận vì bố thí cho hắn đổi lấy điều kiện không nhận lão Tam, lúc này cười lạnh nói:
- Hồng Trần, ta có thể nói rõ ràng cho nàng biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ nhận lão Tam, không ai có thể ngăn ta được! Đợi đến ngày Miêu Nghị ta làm mưa làm gió, chính là lúc huynh muội ta sẽ nhận nhau!
Nếu không phải nể quan hệ giữa hắn và Nguyệt Dao, chỉ sợ Hồng Trần sẽ không khách sáo với hắn, nàng lại đưa vòng tay trữ vật trong tay ra:
- Rất có chí khí, ta bằng lòng chờ ngày ngươi làm mưa làm gió, bất quá bằng vào chút tu vi nhỏ bé của ngươi hiện tại, an thân lập mệnh mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Con người ta luôn luôn phải đối mặt với thực tế, ngươi hãy nhận lấy vật này đi, ít nhiều gì cũng có tác dụng đối với ngươi.
Lời nói tuy uyển chuyển nhưng rõ ràng vẫn cho rằng lời hắn nói không thực tế, dù sao ai ai cũng có thể nói mạnh miệng, nhưng cuối cùng có thể có được mấy người tiếu ngạo thiên hạ?
Miêu Nghị nhìn động tác nàng bố thí cho mình, lửa giận bùng lên trong lồng ngực, giơ tay chỉ mũi Nguyệt Dao, trầm giọng nói:
- Hồng Trần, chút tao ngộ của nàng không dọa được Miêu Nghị ta, nếu có hồng nhan không già cũng chỉ đang đợi ngày Miêu Nghị ta làm mưa làm gió! Đến lúc đó ta sẽ bắt nàng làm nữ nhân của ta, ta cũng muốn nàng chống mắt nhìn xem ai có thể ngăn cản ta!
Lời này cũng quá vô lễ, Hồng Trần giận đến mức vung tay lên, chuẩn bị bổ cho hắn một chưởng, nhưng cuối cùng cũng thu tay lại nói:
- Nể mặt Nguyệt Dao ta không so đo tính toán với ngươi, nếu ngươi đã không biết tốt xấu, như vậy tùy ngươi đi! Bất quá xin ngươi nhớ lời của mình, vì tốt cho Nguyệt Dao, nếu không có năng lực ấy chớ nên quấy rầy nàng. Chỉ cần ngươi có thể làm được, ta sẽ đáp ứng lời của ngươi, nếu ngươi thật có ngày làm mưa làm gió, Hồng Trần ta làm nữ nhân của ngươi thì đã sao?!
Lời này là nói lẫy, rõ ràng là không tin Miêu Nghị thật sự có cái gọi là ngày làm mưa làm gió, trong cơn tức giận lại đáp ứng chuyện làm nữ nhân của Miêu Nghị. Ngoài ra nàng cũng có ý khích Miêu Nghị tuân thủ cam kết chớ khinh suất quấy rầy Nguyệt Dao, nàng cũng thật sự bị Miêu Nghị nói lời ngông cuồng chọc tức.
Miêu Nghị cũng giận tới nỗi thất khiếu bốc khói, cắn răng nói:
- Vậy nàng cứ chờ đó!
Sắc mặt xinh đẹp của Hồng Trần Tiên Tử giận đến tái đi, hừ lạnh một tiếng, lật tay thu lại vòng tay trữ vật. Thái độ ấy có nghĩa là nếu ngươi không cần, chẳng lẽ ta phải cầu xin ngươi hay sao?!
Quần hồng phất phới, Hồng Trần mang theo sắc mặt giận dữ, xoay người ung dung rời đi.
Miêu Nghị đứng tại chỗ vẫn chưa nguôi giận, hắn thân ở giới tu hành, thứ mà hắn có thể giữ được không nhiều lắm. Tình cảm của ba huynh muội là trân quý nhất trong lòng hắn, hôm nay lại bị người mang ra giao dịch, nếu không phải biết mình không phải là đối thủ của Hồng Trần, hắn nhất định phải động thủ thu thập tiện nhân kia, nhan sắc xinh đẹp thì ghê gớm lắm sao!?
Bất quá đợi đến khi tâm trạng dần dần ổn định lại, ít nhiều Miêu Nghị lại có chút hối hận. Dù sao Hồng Trần Tiên Tử cũng có ý tốt, nhìn dáng vẻ quan hệ lão Tam với nàng tốt vô cùng, mình nhất thời xung động nói ra như vậy có phải thật là quá đáng hay không?
Hắn càng nghĩ càng hối hận, cảm thấy lời nói mới rồi thật sự là có hơi quá đáng, đây quả thật là xúc phạm người ta, nói như vậy có gì khác lão Nhị.
Nghĩ đến Bát Giới hắn lại cười khổ một trận, đã nhiều năm như vậy không hiểu vì sao tính tình lão Nhị vẫn không thay đổi. Hiện tại nhìn bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng thật sự là bản tính khó dời.
Cách đó không xa trong rừng truyền tới một tràng thanh âm sàn sạt, làm hắn phục hồi tinh thần nhìn lại, chỉ thấy trong rừng có một lão đầu đang cầm chổi quét lá khô.
Miêu Nghị ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía yên tĩnh. Không biết lão nhân này xuất hiện từ lúc nào, không biết có nghe được mình và Hồng Trần nói chuyện không…
Hắn không khỏi cau mày nhìn chằm chằm lão đầu từ từ quét tới bên này, chỉ thấy lão đầu có mái tóc xanh bới lên cao, đôi lông mày nồng đậm khác thường cũng là màu xanh, còn có một chòm râu ngắn màu xanh, vóc người hết sức khôi ngô, da màu cổ đồng, mặt mũi an tường trầm tĩnh. Lão vận áo ngắn màu xám, ống tay áo và ống quần vén lên thật cao, phơi bày hai cánh tay và bắp chân màu cổ đồng, mang một đôi giày vải, giống như nông phu đang làm ruộng.
Lúc này trong rừng đã bị ánh mặt trời hoàn toàn chiếu vàng rực một mảnh, lão đầu dần dần quét tới bên người Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị đứng đó bất động bèn ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Người trẻ tuổi, không thấy ta đang quét sân sao, tránh ra một chút!
Miêu Nghị tránh sang bên, lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, mới vừa rồi người có nghe được gì không?
Lão đầu vừa quét vừa hỏi:
- Ngươi muốn ta nghe được cái gì?
Miêu Nghị không biết nói gì, có lẽ mình vừa nói là vô ích, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi:
- Mới vừa rồi tiền bối có nghe chúng ta nói chuyện gì hay không?
---------------