Phía dưới nguyện ý chủ động tích cực làm việc, mà không phải kéo dài. Hiệu suất hành động là cực nhanh. Vừa tan triều, pháp chỉ của thượng tầng đã xuống. Bhân mã các nơi ngay lập tức nhanh chóng điều động...
Nhận được tin tức Thiên Hành Cung nguyện ý nhận vụ buôn bán, Miêu Nghị quả thực cần chuẩn bị. Hắn muốn huyết tẩy cửa hàng của năm đạo yêu, ma, quỷ, tiên, phật này ở Thiên Nhai cũng không thể đuổi tận giết tuyệt thê thiếp của mình. Hắn nhất định phải làm ra an bài khác. Trước tiên, hắn liên hệ với Thiên Hành Cung. Bởi vì không biết Thiên Hành Cung có thể tiếp nhận hay không. Sau khi xác định tiếp nhận, hắn mới an bài chuyện về sau. Đây là điều kiện trước tiên.
Chỉ có điều lần này hắn không chuẩn bị thông báo cho Vân Tri Thu. Không phải hắn không tín nhiệm Vân Tri Thu. Ngược lại, Vân Tri Thu tuyệt đối là người hắn tín nhiệm nhất. Hắn chỉ là không muốn để cho Vân Tri Thu biết trước tin tức, sẽ rơi vào thế khó xử mà thôi. Dù sao lần động thủ này rất có thể gặp phải tình hình ngộ thương. Hắn biết Vân Ngạo Thiên cũng sẽ không dẫn tất cả con cháu vào nơi luyện ngục. Còn có vài người hiện ở bên ngoài. Những người này đều là trưởng bối của Vân Tri Thu.
Nếu để cho Vân Tri Thu biết, nếu như Vân Tri Thu không ngăn cản, vậy Vân Tri Thu thành cái gì? Đầu tiên, cáí mũ bất hiếu là không bỏ được.
Mặc dù biết giết người nhà Vân Tri Thu, sẽ làm Vân Tri Thu thương tâm, nhưng lần này Miêu Nghị vẫn quyết định làm như vậy. Hắn biết hiện tại không để cho Lục Đạo một chút sắc mặt nhìn là không được. Nhất định phải gõ cảnh báo bọn họ.
Mặc dù sẽ khiến Vân Tri Thu thương tâm, nhưng hắn và Vân Tri Thu là phu thê nhiều năm như vậy, hai đều rất hiểu đối phương. Vân Tri Thu đối với mình thuần túy chính là nói năng chua ngoa tâm lại đậu hũ. Nhìn như nghiêm khắc, thật ra đối với hắn rất rộng lượng. Phần yêu này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. Hắn tin tưởng Vân Tri Thu cuối cùng sẽ tha thứ cho hắn.
Cũng chính vì vậy, lúc lấy ra tinh linh muốn liên lạc với Vân Tri Thu, Miêu Nghị lại do dự.
Hắn chậm rãi bước thong thả ra bên ngoài động ẩn thân, nhìn Hắc Thán chơi đùa ở trong hồ nước. Hắn yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một tiếng.
Hắn không biết tại sao mình dần dần biến thành như vậy. Không ngờ lại tính hạ độc thủ đối với thân thích của mình. Nếu là trước kia, mình chắc chắn sẽ không làm như vậy. Chẳng lẽ có một ngày mình sẽ biến thành giống như đám người Mục Phàm Quân bọn họ, vì lợi ích tuyệt tình tuyệt nghĩa? Thậm chí muốn lợi dụng tình yêu của Vân Tri Thu đối với mình, hạ sát thủ đối với người của Vân gia?
Nghĩ đến bộ dạng Vân Tri Thu buồn bã thương tâm sau này, nghĩ đến bản thân mình năm đó ở Lưu Vân Sa Hải hứa hẹn những điều tốt đẹp với Vân Tri Thu dỗ cho nàng vạn phần vui vẻ, lộ ra bộ dạng tiểu nữ nhi, Miêu Nghị không khỏi cười khổ. Hắn lắc đầu. Chung quy hắn vẫn không nhẫn tâm đâm một đao trên ngực Vân Tri Thu. Hắn lại thay đổi quyết định.
Hắn lấy tinh linh ra, thi pháp chấn động. Có Vân Tri Thu liên lạc.
Vân Tri Thu gửi tin tới liền trêu ghẹo: Ngưu Nhị, vẫn đang tức giận sao?
Miêu Nghị: Thu Tỷ Nhi, một trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung này cứ cho bọn họ. Mỗi nhà cho mười lăm vạn chiếc. Lưu lại mười vạn chiếc làm đồ dự trữ ở trên tay của chúng ta.
Vân Tri Thu hiển nhiên rất kinh ngạc: Vì sao? Lần này không cho bọn họ chút dạy dỗ, chẳng phải bọn họ sẽ coi chúng ta là trái hồng mềm để bóp sao?
Miêu Nghị: Như vậy cũng không cho bọn họ được giáo huấn gì. Bọn họ muốn làm như thế nào vẫn sẽ làm như thế. Gia gia bọn họ thế nào, nàng còn không biết sao? Chỉ cần có yêu cần, giết cháu rể như ta sợ là ngay cả mắt cũng không sẽ nháy một cái. Bọn họ đâu phải người hiền lành gì? Chuyện giáo huấn sau này hãy nói. Lần này cứ làm theo lời ta nói.
Cùng giường cùng gối nhiều năm, Vân Tri Thu ngay lập tức nhận thấy được một phần không đúng. Phu quân này của mình cũng không phải là hiền lành gì. Chuyện nhỏ hơn nữa, cũng không dễ nói chuyện như vậy. Ngay cả nàng bình thường ứng phó cũng phải vừa đấm vừa xoa, nói gì chuyện lớn như vậy. Nàng liền hỏi: Có phải là có chuyện gì hay không?
Miêu Nghị: Quả thực có chút việc. Đồ tuy rằng có thể cho bọn họ, chỉ có điều cũng không phải dễ cầm như vậy. Ta có chuyện muốn nói.
Vân Tri Thu: Ngươi nói đi, thiếp ngoan ngoãn nghe là được. Chỉ có điều ta nói rõ ràng trước. Nếu như ngươi lại muốn làm ra thủ đoạn lừa bịp gì đừng tìm ta, tìm Thiên nhi, Tuyết Nhi đi.
Miêu Nghị sửng sốt một chút. Ngay từ đầu hắn nghe có phần không hiểu ý của nàng. Sau đó, nghe tới phía sau xuất hiện Thiên Nhi, Tuyết Nhi, nhất thời hiểu rõ Vân Tri Thu đang ám chỉ chuyện gì.
Nữ nhân chết bầm! Miêu Nghị trừng mắt. Rõ ràng là đang quyến rũ hắn. Chỉ toàn nghĩ bậy nghĩ bạ. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ có điều hắn cũng biết Vân Tri Thu sợ hắn vẫn đang tức giận, muốn đổi cách khác để khuyên hắn.
Miêu Nghị: Chờ ta trở lại lại thu thập nàng! Đừng đổi chủ đề. Nàng nghe kỹ cho ta, quay đầu lại nàng mang theo nhân cũ bên cạnh nàng, lại đánh tiếng với trưởng bối Vân gia của nàng. Còn có mấy tỷ muội Cơ Mỹ Lệ các nàng nữa. Nguyệt Dao liên lạc cho ta. Tất cả cùng nhau đến Vô Tương Tinh đi.
Vân Tri Thu: Có chuyện gì mà phải bảo chúng ta chạy tới Vô Tương Tinh đi? Hơn nữa, đám muội muội ngươi chưa chắc sẽ nghe ta.
Miêu Nghị: Vậy ngươi liên hệ Mục Phàm Quân, bảo Mục Phàm Quân tạo áp lực. Nói cho nàng biết, muốn có được số Phá Pháp Cung kia, phải làm theo lời ta bảo. Đồ ta có thể cho bọn họ, nhưng có mấy lời ta phải nói rõ ràng.
Vân Tri Thu: Nói cái gì mà phải đến Vô Tương Tinh mới nói được?
Miêu Nghị: Hiện tại không phải lúc nói ra. Chờ đến Vô Tương Tinh ta tự nhiên sẽ nói cho nàng biết. Đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Vân Tri Thu: Thần thần bí bí. Không phải là muốn bày một cạm bẫy một lưới bắt hết chúng ta đấy chứ?
Miêu Nghị: Không đùa giỡn với nàng.
Vân Tri Thu: Được, ta biết.
Miêu Nghị: Đúng rồi, đồ dự bị Phá Pháp Cung trên tay nàng, chuẩn bị phái người đưa một ít đến tiểu thế giới đi. Bảo Yêu Nhược Tiên nghiên cứu một chút, xemn hắn có thể chế luyện ra hay không.