- Phu nhân, đã mời Tần điện chủ tới.
Vân Tri Thu nhanh chóng sửa sang lại xiêm y cho Miêu Nghị, vừa rồi nàng ra tay cũng không có đánh mặt hắn. Kết quả Miêu Nghị không lĩnh tình mà còn phẫn nộ nói:
- Cút ngay.
Vân Tri Thu cười khanh khách một tiếng, chợt nghiêng đầu ý bảo Thiên Nhi đi hỗ trợ sửa sang lại xiêm y cho hắn. Mà bản thân nàng thì sửa sang lại váy của mình, vừa rồi động thủ một phen làm cho y phục nàng tán loạn.
Sau khi hai người sửa sang xong, Vân Tri Thu lại tiến lên nắm tay Miêu Nghị, cười nói:
- Ngưu Nhị, đừng nói giận. Khách tới thăm, đi, chúng ta cùng đi gặp khách.
- Cút. Có quỷ mới đứng cùng ngươi.
Miêu Nghị kiên quyết không giảm nộ khí.
- Ồ?
Vân Tri Thu chậc chậc nói:
- Thật sao? Sức mạnh này sao lại còn mạnh hơn lúc cởi y phục thiếp ra vậy?
Thiên Nhi nhanh chóng cúi đầu, coi như không nghe thấy. Miêu Nghị nghiến răng, có cảm giác như bị ngược đãi chết đi sống lại. hận không thể nhào tới bóp chết nữ nhân này.
- Ngưu Nhị, chàng đừng nóng vội. Như vậy đi, hai chúng ta đánh cuộc. Thiếp thắng, về sau chàng thành thật cho thiếp một chút. Nếu như chàng thắng, về sau chàng làm gì, nói gì, mặc kệ đúng hay sai thiếp đều nghe theo chàng. Sao nào?
Vân Tri Thu hất cằm, khiêu khích Miêu Nghị.
- Nàng cho rằng ta thực sự sợ nàng sao?
Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đánh cuộc cái gì?
Vân Tri Thu hừ hừ cười lạnh hai tiếng:
- Đánh cuộc thứ chàng sở trường nhất. Đánh cờ.
Dứt lời, nàng nâng váy dài lên, nhanh chóng rời đi.
- Ồ?
Miêu Nghị chỉ tay về phía bóng lưng nàng, cười lạnh một tiếng với Vân Tri Thu, giống như đang nói không biết tự lượng sức mình.
Nhìn qua Miêu Nghị đang đuổi theo Vân Tri Thu, Thiên nhi muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.
Chính sảnh, Tần Vi Vi đang ngồi chờ. Vân Tri Thu đi ra quét mắt nhìn qua nàng, thản nhiên cười nói:
- Muội tử tới rồi sao?
- Tỷ tỷ.
Tần Vi Vi tranh thủ thời gian đứng dậy.
Vừa mới nói xong thì Miêu Nghị đã đuổi tới, kéo cánh tay Vân Tri Thu.
- Đừng chạy, nói rõ ràng cho ta. Những lời vừa rồi có tính không?
- Đương nhiên là tính rồi.
Vân Tri Thu nhìn Miêu Nghị, như chém đinh chặt sắt nói một tiếng.
Tần Vi Vi còn chưa rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì thì Miêu Nghị đã quay đầu nhìn về phía Tuyết nhi, hô:
- Mang bàn cờ lên.
Vân Tri Thu thì tiến lên kéo tay Tần Vi Vi, cười mỉm nói:
- Vừa vặn muội muội ở đây làm chứng cho chúng ta. Đến đây, cùng ngồi xem chúng ta một chút.
Mang bàn cờ lên, mấy người ngồi xuống, một khi đụng tới đánh cờ, Miêu Nghị như chuyển thành một người khác vậy. Khoan dung biến mất, mà chuyển thành bộ dáng kiêu căng:
- Vân Tri Thu, nàng có dám chơi hay không? Không bằng tự nhận thua đi. Nếu không khi đó thua sẽ lại lấy cớ, chơi xấu.
Vân Tri Thu nhướng mày, mỉa mai Miêu Nghị:
- Đánh cờ với chàng cho dù nhắm mắt lại thiếp cũng có thể dễ dàng thắng được. Thiếp thực sự không muốn bắt nạt chàng. Như vậy đi, thiếp cho chàng đi trước hai mươi bước.
- Ha ha. Cho ta đi trước hai mươi bước? Vân Tri Thu, khẩu khí của nàng thật là lớn. Muốn đánh cuộc thì công bằng một chút, đừng có thua rồi quỵt nợ.
- Ai quỵt nợ thì sinh nhi tử ra không có lỗ đít.
Vân Tri Thu vừa mới nói ra khỏi miệng lập tức phát hiện ra lời mình có chút không đúng. Cho dù thắng thua đều trúng vào nhà mình. Cho nên nàng tranh thủ thời gian phi ba tiếng vào bên cạnh.
Lúc này Miêu Nghị trào phúng:
- Ngay cả lời nói cũng như vậy, còn đánh cờ gì nữa?
Vân Tri Thu trợn mắt nói:
- Ít nói nhảm đi. Cho chàng đi trước.
Miêu Nghị cũng không khách khí, ngứa tay vô cùng. Hắn muốn hành hạ đối phương trên bàn cờ, thoáng cái đặt cờ xuống. Vân Tri Thu cũng nhanh chóng ra tay.
Tần Vi Vi ở một bên lại không nhịn được yếu ớt hỏi một tiếng:
- Tỷ tỷ, tỷ thực sự biết đánh cờ chứ?
Vân Tri Thu thuận tay đặt cờ xuống, mỉm cười nhìn qua nàng, tràn ngập thâm ý hỏi một câu:
- Muội đoán xem.
Tần Vi Vi lập tức nghi hoặc, không dám đoán. Ánh mắt nhìn vào trên bàn cờ tìm kiếm đáp án, càng nhìn càng lo lắng. Hai bàn tay đang đan vào nhau.
Không bao lâu sau, Miêu Nghị đã nổi giận, vỗ bàn, điên cuồng mắng phía đối diện:
- Nàng có biết đánh cờ không vậy, nếu cứ như vậy...
Đột nhiên tiếng mắng im bặt, Vân Tri Thu không ngờ lại lôi ra bảo kiếm, trực tiếp đâm vào ngực hắn, cảnh cáo:
- Ngưu nhị, tật xấu của chàng còn không đổi đi? Dùng quy định của chàng ước thúc ta, bắt ta hạ cờ theo ý chàng sao? Ước thúc đối thủ đánh cờ, chàng có thấy ai đánh cờ như vậy không? Như vậy chàng còn có thể hạ cờ được sao?
Mũi kiếm chọc vào da, cảm giác đau đớn truyền tới làm cho Miêu Nghị tỉnh táo lại. Hắn phát hiện ra dường như mình có chút đuối lý, hắn ngượng ngùng hừ lạnh một tiếng. Đẩy kiếm trên ngực ra, mặt đen lên, lại đặt một quân cờ xuống.
Vân Tri Thu cũng thu kiếm lại, không hề nghĩ ngợi đặt xuống một quân cờ.
Chỉ chốc lát sau Miêu Nghị lại nổi giận gầm lên:
- Nàng...
Còn chưa nói hết kiếm trên tay Vân Tri Thu lại đâm vào bụng hắn, lạnh nhạt nói:
- Thu ngay cái tính tình này của chàng lại đi. Thiếp không có phạm quy, cũng không có rút nước lại. Chàng gấp cái gì? Thành thật một chút đi.
Mũi kiếm hơi nhúc nhích, ý bảo Miêu Nghị ngồi xuống, tiếp tục đánh cờ.
Cơ mặt Miêu Nghị co quắp lại, chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi đặt một quân cờ xuống. Mắt nhìn về phía Vân Tri Thu như mây trôi nước chảy đặt cờ, một tay cầm kiếm đung đưa không thôi. Hắn có chút im lặng.
Rất nhanh Miêu Nghị lại muốn hủy bàn cờ. Thế nhưng còn chưa kịp tránh thì kiếm quang đã đâm vào cổ tay hắn, máu tươi đầm đìa chảy ra, bị hắn cưỡng ép ngăn máu tươi chảy ra.
Thời gian cũng không lâu, còn chưa hết bàn cờ thì nửa người trên của Miêu Nghị đã toàn là máu. Lần lượt, từng kiếm lại từng kiếm, đây là lần đầu nhìn thấy một người vừa đánh cờ vừa dùng kiếm. Một tay đặt cờ, một tay sử dụng kiếm đâm lên người Miêu Nghị để cảnh cáo.
Còn chưa kết thúc ván cờ thì Miêu Nghị đã vô cùng thê thảm. Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng có chút không đành lòng nhìn vào.
Vân Tri Thu thi thoảng ở phía đối diện cười lại. Miêu Nghị dần dần đổ mồ hôi lạnh. Tần Vi Vi đứng ngoài quan sát thì như ngồi trên đống lửa. Thi thoảng lại lén nhìn về phía Vân Tri Thu, bộ dáng chột dạ không thôi.
Không cần suy nghĩ, khi chấm dứt ván cờ, Miêu đại quan nhân thảm bại. Miêu Nghị trố mắt đứng ở đằng kia, ngây ngốc, chật vật không chịu nổi. Ánh mắt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vân Tri Thu nâng chén trà lên, chậm rãi nhấm nháp. Ngẫu nhiên mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Tần Vi Vi đang nhìn vào bàn cờ mà thất thần.
Thiên nhi, Tuyết nhi vụng trộm nhìn nhau, biết rõ đại nhân thua quá thảm. Sợ rằng trong lúc nhất thời đại nhân khó có thể tiếp nhận được sự thực này.
Mãi một lúc lâu sau, bảo kiếm trong tay Vân Tri Thu vươn ra, gẩy gẩy trên bàn cờ. Gõ thùng thùng, đánh vỡ sự yên lặng, hỏi:
- Ngưu nhị, còn đánh nữa không? Nói chấp chàng hai mươi bước chàng còn không tin. Nếu như chàng không phục, lần này ta chấp chàng hai mươi bước, chúng ta lại đánh lần nữa.