Ngưu đại đô đốc, Miêu Nghị sau khi dịch dung nhận được tin Đức Minh đưa đến, đang cấp tốc phi hành ở tinh không, muốn đi chấp hành kế hoạch định ra đã lâu trong thương nghị cùng Dương Khánh. Đột nhiên nghe đến việc này, ít nhiều có điểm ngoài ý muốn, ngoại thích của Quảng thiên vương cư nhiên muốn kết hôn với Bảo Liên?
Đức Minh không nói với hắn là hướng tới Chính Khí hàng tạp hóa phô, không nói tới mặt khác, chỉ nói chuyện của Bảo Liên. Chỉ nói Cao Nham vô cùng muốn cưới Bảo Liên, hơn nữa người đã đến Chính Khí Môn. Bảo Liên không muốn gả nhưng Chính Khí Môn không chịu nổi áp lực này, chữ khác hắn không nhắc đến, cũng không cầu Miêu Nghị cứu nữ nhân này nọ.
Nhưng nhãn giới của Miêu Nghị giờ đã hơn trước nhiều, vô luận là năng lực thu thập tin tức chung quanh, hay là trình tự tiếp xúc. Huống chi việc này có quan hệ gián tiếp với hắn, hắn làm sao có thể không đoán ra nguyên nhân chân chính. Đầu tiên với địa vị thân phận của Cao Nham nữ nhân loại nào mà không tìm được, để làm chi nhất định phải có được Bảo Liên? Bảo Liên tuy rằng xinh đẹp, có thể nói khó nghe là cấp bậc còn chưa đủ tuyệt sắc, đáng giá để Cao Nham cưới về làm chính thê sao? Không phải nạp thiếp mà là cưới chính thê! Nguyên nhân không khó đoán, chính là xem trọng Chính Khí hàng tạp hóa phô.
Nhưng theo lý thuyết sau lưng Chính Khí hàng tạp hóa phô liên hệ với không ít thế lực, thêm Chính Khí Môn ở trong địa bàn của Doanh gia, Quảng gia dựa vào cái gì đụng tay lên địa bàn của Doanh gia? Khẳng định đã được Doanh gia đồng ý. Doanh gia vì cái gì lại đồng ý? Này không còn phải nói, hắn đoán được chuyện này có quan hệ với chính mình. Vì thỏa mãn điều kiện chính mình đưa ra, phỏng chừng Chính Khí Môn là một trong điều kiện Doanh gia thỏa hiệp với Quảng gia. Bởi vì có chút điều kiện của hắn với thế lực của Doanh gia có lớn hơn cũng thỏa mãn không được. Doanh gia đây là buông tha khống chế Chính Khí Môn cùng Chính Khí hàng tạp hóa phô. Đạo lý rất đơn giản, Chính Khí Môn ở trên địa bàn Doanh gia tự nhiên đã bị Doanh gia khống chế.
Trước không nói đã biết Bảo Liên nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện tình này là do mình liên lụy, Miêu Nghị hắn sẽ không bỏ mặc.
Vấn đề mấu chốt hiện tại là hắn nếu ra tay, quan hệ cùng Chính Khí Môn sẽ bại lộ, đối với Chính Khí Môn không phải chuyện tốt gì, ngược lại thành trở ngại chứ không giúp được gì liền phiền toái.
Nghĩ tới nghĩ lui, giải linh còn tu hệ linh nhân, nếu không tất yếu, hắn không nên nhúng tay quang minh chính đại, vẫn là nên xuống tay với Quảng gia bên kia. Sau khi lấy ra tinh linh liên hệ Vân Tri Thu, nói một lần đại khái sự tình, để cho Vân Tri Thu liên hệ Quảng Mị Nhi, bởi vì quan hệ của Vân Tri Thu cùng Quảng Mị Nhi tốt hơn, để cho Quảng Mị Nhi đi nói chút.
Sau khi an bài xong, Miêu Nghị thu lại tinh linh tiếp tục chạy đi. Hắn hiện tại có chuyện trọng yếu hơn, quan hệ đến sinh tử một nhóm lớn người chuyện Bảo Liên có thể đặt sau đó.
Phủ Quảng thiên vương, Quảng Mị Nhi nhận được tin tức từ Vân Tri Thu quả thực không chút chậm trễ, tích cực hơn làm bất cứ việc gì, xách váy chạy đi tìm mẫu thân nói chuyện này.
Mị Nương trong phòng ngồi ngay ngắn sau khi nghe sự tình trải qua, chỉ trầm mặc rõ ràng. Chuyện tình bên ngoài nàng không có kinh nghiệm, nhưng liên lụy tới chuyện tình bên trong nàng cũng thật linh mẫn. Nhưng nghĩ kỳ lại, mới ý thức được kỳ quặc trong đó. Chức vụ Tây quân của Cao Nham đã bị Vương gia cấp miễn, cô mẫu Cao Tử Huyên của Cao Nham đây là nghĩ cho cháu mình con đường phát triển khác. Quan hệ đến tiền đồ của cháu, Cao Tử Huyên sợ không dễ dàng nhả ra, huống chi còn là một tài lộ, Vương gia thế nào dễ dàng buông tha.
- Mị Nhi, việc này vẫn là trở về đi, việc này con không giúp được đâu.
Mị Nương suy nghĩ một trận lắc đầu buông tiếng thở dài. Quảng Mị Nhi vừa nghe lập tức mặc kệ:
- Cao Nham kia là xảy ra chuyện gì, người ta không muốn gả cho hắn, hắn dựa vào cái gì cưỡng ép cưới, còn không biết xấu hổ?
Mị Nương cười khổ nói:
- Nha đầu chết tiệt, ăn nói bậy bạ, chuyện đại nhân con không hiểu, nghe mẹ đi trở về đi.
Quảng Mị Nhi sao có thể đáp ứng, nàng còn chuẩn bị đi phủ đô thống U Minh chơi mà. Ngay cả cái việc này cũng không giúp được, làm sao nàng có thể đi gặp người ta, lúc này vội lôi kéo ống tay mẫu thân nói:
- Mẹ, đại nương ít nhiều cấp cho mẹ vài phần mặt mũi. Cao Nham cũng không dám không nghe lời đại nương đi. Mẹ chỉ cần nói nói với đại nương thôi, đại nương khẳng định sẽ đáp ứng.
Tiếng nói còn mang theo âm mũi nũng nịu.
Mị Nương cuối cùng thật sự không có biện pháp, tay che mặt khiển trách nói:
- Nha đầu chết tiệt, đừng náo loạn, việc này phụ Vương con không đáp ứng, đại nương con cũng không làm chủ được.
“...” Quảng Mị Nhi sửng sốt, chớp chớp ánh mắt trong suốt quyến rũ mê người thử hỏi:
- Mẹ, ý của mẹ là nói đây là ý của cha?
Mị Nương hừ lạnh nói:
- Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy.
- Mẹ thế nào cứ xem con là tiểu hài tử, con cũng là người lớn rồi.
- Con có lớn thế nào, trong mắt mẹ cũng chỉ là đứa nhỏ.
- Con mặc kệ, con tìm phụ vương nói đây!
Quảng Mị Nhi giậm chân, đẩy ra ống tay áo của mẫu thân quay đầu bỏ chạy.
- Con trở về cho mẹ!
Mị Nương lắc mình đuổi theo, nắm lấy gáy nàng, mặt trầm xuống:
- Hiện tại lập tức liên hệ cùng Vân Tri Thu kia, thu việc này lại, không được lại nhúng tay vào việc này.
- Không chịu đâu... a... mẹ, mẹ nhéo đau con.
Cuối cùng Quảng Mị Nhi cũng không có biện pháp, Mị Nương trực tiếp giam lỏng nàng. Chuyện Cao Nham đón dâu không có kết quả sẽ không thả nàng ra, kiên quyết không cho nàng nhúng tay vào việc này. Bất đắc dĩ, Quảng Mị Nhi đành liên hệ với Vân Tri Thu tỏ vẻ thật có lỗi, trực tiếp nói rõ mẫu thân nàng không cho nàng can thiệp việc này, đã giam lỏng nàng.