Bạch chủ giơ cánh tay vuốt nhẹ má nàng, mỉm cười nói:
Sao thế được, ta một mực ở bên cạnh ngươi. Ánh mắt Yêu chủ rơi đến hai tấn tóc sương của hắn, vươn tay vô về một lọn tóc trắng như tuyết, hư nhược nói:
- Thương Hải, tóc mai người sao lại trắng cả rồi?
Bạch chủ ngưng thị nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Nguyện giá trái tim của một người, đầu bạc vẫn không rơi!
Yêu chủ khẽ cười, năm ngón tay có phần vô lực đặt lên trên gương mặt hắn:
- Có phải ta đã liên lụy khiến người mệt nhọc quá lâu?
Bạch chủ an ủi nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, không lâu, mới mấy tháng.
- Nhưng ta cảm thấy thật mệt...
Yêu chủ ngữ khí vô lực, mi mắt xanh đen cũng có chút vô lực không cầm cự được qúa lâu.
Bạch chủ dán một tay lên má nàng, nói:
- Mệt mỏi thì ngủ một lát trước đi, rất nhanh ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.
Yêu chủ lắc đầu:
- Không được mạo hiểm!
Khuỷu tay vòng quanh ôm lấy cổ hắn, tựa hồ không muốn để hắn làm loạn, mí mắt vô lực cụp xuống, cuối cùng chậm rãi đóng lại, đầu tựa lên vai hắn, lần nữa chìm vào trong an bình.
- Sẽ không mạo hiểm...
Bạch chủ nỉ non bên tai nàng một tiếng, ánh mắt lại rét lạnh như đao quét hướng sao trời lấp lánh bốn phía, hai tay hơi điều chỉnh tư thế ngủ sấp trên đầu vai mình của nàng, một tay bao quanh, một tay nhè nhẹ buông ra.
Ngay đúng lúc này, một ngôi sao hóa lam như lưu tinh cấp tốc hướng tới nơi này.
Bàn tay Bạch chủ vuốt nhẹ sau lưng người trong lòng một cái, một đạo ba điểm vô hình bọc kín người ở trong long hắn, cách tuyệt hết thảy động tinh quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Bàn tay ôn nhu vừa rơi khỏi bờ lưng kia đột nhiên trơ nên cứng lại, chỉ ra một đạo kiếm quang, một chi phi kiếm trong suốt rời tay bắn ra.
Trong tiếng chấn vang “ầm ầm”, lưu tinh phóng tới trong nháy mắt liền bị đánh vỡ.
Tiếng chấn động vừa vang lên, Bạch chủ tấn tốc nghiêng đầu nhìn người đang an tường ngủ say trong lòng, một tay vung tay áo lên, từng đạo kiếm quang phất tay mà ra.
Sao trời chung quanh lũ lượt đung đưa, đồng loạt phóng tới như mưa, đụng vào kiếm quang liền đồng quy vu tận, chấn nổ ầm ầm trong hư không.
Vô số sao trời tựa hồ bị kích thích, phóng tới như cuồng phong loạn vu, liên miên không dứt.
Vô số kiếm quang chi chi chít chít xoáy vòng như long quyền phong, Bạch chủ một tay ôm người, thân hình khoái tốc xoay vòng trong kiếm quang, vung tay áo ném kiếm kịch chiến bốn phương tám hướng, một thân thanh y phần phật kích đãng, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn nhìn ngươi ngủ say trong lòng.
Lưu tinh công kích từ bốn phía mà đến, thật sự là rất nhiều, hơn nữa còn liên tục không ngừng, long quyển phong vừa bành trướng ra chính đang bị dần dần áp súc.
Thanh y tung bay, hai tấn tóc trắng loạn vũ, Bạch chủ một tay ôm người, một tay lật ra, cầm lấy một chiếc tinh linh rung lên, chung quanh kiếm quang nổ vang kịch liệt, có thể nói là nhất tâm mấy dụng...
Bên ngoài, sơn thể của đỉnh núi màu đen đã xuất hiện vết rạn, lớp ngoài bắt đầu sụp đổ trên diện tích lớn, lộ ra một toa bao thấp khổng lồ bên trong, thân tháp màu ngăm đen, quang hà vang rực nổi lên sặc sỡ.
Bảo tháp chẳng những cự đại như núi, độ kiên cố của nó cũng là không khả tư nghị, đám người Ngô Trường, Hòa - Chân Quân cùng m Nhị Lang dùng hết thủ đoạn vây công cũng không công phá nối, tổ chức một nhóm Phá pháp cung xạ kích liên hồi cũng khó mà có thể tổn hại.
Trên cao không, Ô Mộng Lan ôm lấy thi thể Triệu Phi, mặt giàn dụa nước mắt, trên người Triệu Phi bị Lưu Tinh tiễn xuyên thủng mười mấy huyết động, hai mắt trợn trừng không còn động tĩnh gì nữa. Tư Không Vô Úy, Đào Thanh Ly cùng phu phụ Văn Phương, La Bình ngăn ở chung quanh liều mạng chống cự với viện binh.
Trong trận loạn chiến này, bọn họ đồng thời cùng tiến cùng thoái, nương tựa lẫn nhau.
Viện binh thu vệ Linh sơn đều là nhân mã tinh nhuệ bên người Phật chủ, sức chiến đấu vô cùng cường hãn, khiến cho những người tiến công đánh rất gian khổ.
Trong tinh không, Long Tín mang theo hai trăm triệu đại quân tề thanh kêu giết, như thủy triều ùa tới chìm ngập đám viện binh đang ngoan cố kháng cự, giết cho thất linh bát lạc.
Sau cơn thủy triều, Long Tín suất quân trực tiếp giết vào Linh sơn.
Trong đám người sống sót còn lưu lại giữa tinh không, Vân Nhược Song trên người toan là vết máu, hai mắt si ngốc nhìn theo đại quân Long Tín giết vào Linh sơn, trong khuỷu tay nàng còn ôm lấy trượng phu Sơ Nguyên đã mất đi nửa bên bả vai, trên người Sở Nguyên còn bị cắm mấy mũi Lưu Tinh tiễn, kẻ bắn tên còn chưa kịp thu hồi thì đã bị đại quân Long Tín chạy tới bắn chết.
Vân Nhược Song hai mắt mờ mịt nhìn theo, trên vai cũng cắm một mũi tên, vừa ra khỏi Luyện Ngục đã gặp phải đại chiến thảm liệt như thế, thậm chí nàng còn không biết trận này là vì sao mà chiến, chỉ biết mặt trên đột nhiên hạ lệnh một tiếng, cứ thế liền khiến nàng mất đi trượng phu, thành là quả phụ.
Nữ nhi Sở Vân sấp trên thi thể phụ thân, khóc đến tê tâm liệt phế, thời khắc then chốt nhớ phụ thân cùng mẫu thân ngăn một đợt mưa tên, bằng không người ngã xuống đã là nàng.
Không trung, Diêm Tu cùng Kim Man phụ trách chỉ huy ở đây nối áo đánh tới, mắt thấy mấy đại cao thủ phía dưới liên thủ mà vẫn chưa đánh được Phật ảnh Kim La, Kim Man lật tay lấy ra một cây cự cung, chính là Tru Thần cung, đang muốn động thủ với Kim La, đột nhiên sắc mặt khẽ động, lấy ra một chiếc tinh linh.
Sau cuộc liên hệ, tinh linh vừa được thu lại, lập tức quát lớn một tiếng với đám ngươi Diêm Tu:
- Hộ pháp cho ta!
Đám ngươi Diêm Tu lập tức lách mình tản ra chung quanh, bài trừ can nhiễu cho hắn, ngăn lại địch nhân muốn vọt tới cản trở.
Trường bào màu vàng tung bay, đại cung cổ phác dài hơn trượng hoán phát ra lưu quang dật thải, một tay làm phép đẩy ra, đại cung cố định giữa không trung. Kim Man khẽ vung tay khẽ, một chi cự tiễn sâm lanh màu đen đáp lên dây cung. Tiền phong ngắm chuẩn Trấn yêu tháp, Kim Man kéo dây cung khoái tốc lui ra sau, kéo đại cung thành hình trăng tròn.
Sát na, khí tức hùng hồn chập trùng, mũi tên đột nhiên huyển hóa thanh hư ảnh phóng đại gấp trăm lần.
Kim la trong Phật ảnh cự đại đột nhiên quay đầu nhìn lại, vừa sợ vừa giận, tưởng muốn đi ngăn trở, lại bị năm vị cung chu lấy Ngũ Hành Đại Trận cương hành khốn chặt, vây ở giữa không trung, Phật ảnh cự đại cũng bị cuốn vào.
Oanh! Một tiếng chấn vang trời long đất lở, một đạo lãnh mang u sâm đột nhiên thoát ly dây cung bắn ra.