- Ngươi có biết Ngự Thú môn Đàm Lạc hay không, hai con linh thú này là Đàm Lạc đưa cho ta lúc ở Tinh Tú Hải...
Lại dùng biện pháp giống y như vậy, ngày thứ hai đệ tử Ngự Thú môn lại bị cô lập, Mao Nhất Phàm ở lại bên trong phủ sơn chủ còn chưa có phản ứng kịp, đã bị cưỡng ép chế trụ, nhốt chung một chỗ với Chu Hoàn.
Động tĩnh của hai đợt nhân mã trước đã làm Liễu Thiến thành chim sợ ná, muốn dùng phương pháp giống như vậy không được nữa.
Mời Liễu Thiến tới, ai ngờ chẳng những không mời được, ngược lại Liễu Thiến cả kinh dẫn người chạy trốn.
Miêu Nghị sớm có chuẩn bị, há có thể để cho nàng chạy mất, kết quả bị đám người Yến Bắc Hồng ngăn lại. Liễu Thiến bị Lưu Vân Sát trói lại bắt về, những người khác bị pháp bảo Triệu Phi và Tư Không Vô Úy bị dọa cho sợ đến bỏ vũ khí đầu hàng chạy về.
Liễu Thiến bị giải đến trước mặt Miêu Nghị hoảng sợ không dứt nói:
- Miêu Nghị, ngươi muốn làm gì, ngươi dựa vào cái gì bắt ta!
- Ngươi đã làm gì trong lòng tự hiểu rõ ràng.
Miêu Nghị bảo Yến Bắc Hồng mở trói cho nàng, ném lời chứng của Chu Hoàn cùng Mao Nhất Phàm cho nàng xem.
- Đây là vu hãm, đây là lời khai phiến diện vu oan…
Liễu Thiến có vẻ như điên như cuồng.
- Ngươi yên tâm, bản tọa sắp lên chức, không muốn gây phiền phức tự hủy tương lai, sau này sẽ giao các ngươi cho Nam Tuyên phủ xử lý. Bất quá ở chỗ này, tốt nhất ngươi hãy viết một phần lời chứng cho bản tọa, nếu không bản tọa không ngại giết ngươi trước hết!
Miêu Nghị cười lạnh nói.
- Đừng mơ tưởng!
Liễu Thiến rống giận.
- Hai người bọn họ nhà khai ra ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn tiện nghi cho bọn họ?
- Đừng mơ khích bác ly gián, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi.
- Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, cũng không thiếu lời chứng của một mình ngươi!
Miêu Nghị lộn bàn tay một cái, cầm bảo kiếm nơi tay.
- Ta viết!
Thời khắc mấu chốt, không chờ Miêu Nghị rút kiếm ra khỏi vỏ, dục vọng cầu sinh làm cho Liễu Thiến hô to một tiếng, rốt cục khuất phục.
Cũng không tính là khuất phục, mà là có tính toán khác, nếu Miêu Nghị nói muốn giao bọn họ cho Nam Tuyên phủ xử trí, không ngại hiện tại khuất phục, đến Nam Tuyên phủ hãy trở mặt. Hẳn là Chu Hoàn cùng Mao Nhất Phàm cũng sẽ không cam nguyện nhận lấy cái chết, đến lúc đó cứ nói là bị Miêu Nghị uy hiếp bất đắc dĩ mà thôi. Cộng thêm người của ba đại phái Nam Tuyên phủ nói giúp một tay, Dương Khánh cũng không tiện dễ dàng định tội bọn họ. Chỉ cần Miêu Nghị rời đi Nam Tuyên phủ, tự nhiên sẽ không giải quyết được gì, bởi vì Dương Khánh chắc chắn sẽ không vì một người đã rời đi mà đắc tội ba đại phái.
Ôm cách nghĩ như vậy, Liễu Thiến cắn răng tố giác hai nhà kia và Trầm Phong Hoa, viết một phần lời chứng làm Miêu Nghị hài lòng.
Sau đó lại bị Miêu Nghị bức bách đến đại điện nghị sự, bảo đồng môn cũng viết lời chứng tố giác.
Trong đại điện, Miêu Nghị ngồi trên bảo tọa sơn chủ đang xem xét từng phần lời chứng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cười nói với bọn Yến Bắc Hồng bên cạnh xem náo nhiệt:
- Sắc trời đã tối, ba vị còn không đi nghỉ ngơi?
Ba người cười ha hả đi ra ngoài điện, Miêu Nghị tiếp tục cúi đầu xem lời chứng trên tay, thuận miệng nói:
- Liễu Thiến, giúp ta đưa đưa tiễn ba vị khách quý!
Liễu Thiến âm thầm cắn răng, đi theo sau lưng đám người Yến Bắc Hồng, cười lạnh trong lòng. Chờ xem, làm như vậy cũng muốn thu thập chúng ta sao, ngươi cho thế lực ba đại phái chúng ta ở Nam Tuyên phủ chỉ là bài trí thôi sao?!
Đệ tử Ngọc Nữ tông trong điện đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chợt nghe Miêu Nghị trên cao nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Các ngươi cứ chờ ở chỗ này, đợi đến khi các lộ đồng môn các ngươi tới, khuyên các nàng cũng viết lời chứng lưu lại cho ta.
Nói xong đứng dậy đi.
Đám nữ đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt khoanh chân ngồi ở trong điện.
Trong điện lên đèn sáng rực, ngoài điện trên sơn đạo đen kịt một mảnh, hôm nay Trấn Hải sơn không có ai trực đêm thắp đèn bên ngoài, làm cho không khí cả Trấn Hải sơn càng thêm quỷ dị. Liễu Thiến đưa đám người Yến Bắc Hồng đến trước cửa một gian viện cũng tối đen như mực, đang muốn xoay người rời đi, Tư Không Vô Úy đột nhiên lên tiếng cười nói:
- Liễu Thiến, sắc trời đã tối, một mình ngươi đi đường đêm mỗ không yên lòng, không bằng tối nay cứ ở lại chỗ này là hơn.
Liễu Thiến lập tức ý thức được có vẻ khác thường, thấy Tư Không Vô Úy lộ vẻ cười gian xảo bức tới, sợ hãi lui về phía sau nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Chỉ lui được vài bước, thân thể Liễu Thiến đột nhiên cứng đờ, ngã xuống đất. Chỉ thấy Lưu Vân Sát của Yến Bắc Hồng đã trói nàng lại không biết lúc nào.
- Phàn Chấp Sự, Thanh Cúc cô cô cứu ta...
Liễu Thiến hoảng sợ vô cùng, tiếng thét chói tai vang vọng cả dãy núi giữa màn đêm, sau đó ngưng bặt.
Yến Bắc Hồng ngoắc tay, Lưu Vân Sát trở lại trên tay y, xoay người dẫn Hồng Tụ, Hồng Phất thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại vào trong sân.
Triệu Phi cũng chắp tay, lộ vẻ hờ hững rẽ vào thiên viện (viện bên cạnh đại điện).
Chỉ thấy Tư Không Vô Úy ôm Liễu Thiến đã bị chế trụ vào trong lòng, vào trong viện, vừa rẽ vào thiên viện vừa cười nói với Liễu Thiến lộ vẻ hoảng sợ nhìn mình chằm chằm:
- Ta rất thưởng thức câu nói của ngươi, ngủ với người nào không phải là ngủ, tối nay ngươi ngủ với ta là được…
Tiếng kêu cứu mạng của Liễu Thiến trước đó kinh động không ít người, Thanh Cúc đứng trên lầu các trông về phía xa, khẽ thở dài nói:
- Miêu Nghị, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Phàn Tử Trường lại cau mày ở trong sân lẩm bẩm:
- Chỉ chút động tĩnh như vậy sao…
Y vẫn cầu cho Miêu Nghị làm càng lớn chuyện càng tốt.
Tiếng kêu cứu của Liễu Thiến cũng không đưa tới bất kỳ động tĩnh nào ở Trấn Hải sơn…
-----------
Ngày kế, đệ tử Ngọc Nữ tông các động lục tục đến, cũng nhất nhất bị mời đến đại điện nghị sự. Sau khi được Diêm Tu khuyên nhủ và đồng môn yên lặng gật đầu, lại nhất nhất viết lời chứng tố giác.
Sau khi thu đủ lời chứng, Miêu Nghị xuất hiện, ngồi trên bảo tọa sơn chủ kiểm tra từng bản lời chứng, thấy đâu vào đấy bèn lên tiếng nói:
- Diêm Tu, đi mời Liễu Thiến tới!
Diêm Tu lĩnh mệnh rời đi.
Không đợi quá lâu, Tư Không Vô Úy từ hậu sơn vác một người đến tiến vào đại điện, ném người trên vai xuống đất, vui vẻ ném một chiếc nhẫn trữ vật ra ngoài.
Tuyết nhi nhận nhẫn trữ vật vào tay, lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Tư Không Vô Úy chắp tay đi vào hậu điện.
Nhìn lại người dưới đất, mái tóc xốc xếch, quần áo xốc xếch, hai đùi trắng như tuyết lộ hẳn ra ngoài, thật ra thì cũng chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo khoác, bên trong không còn món y phục nào khác. Nữ nhân này lộ vẻ chết lặng, hai mắt đờ đẫn, không có bất kỳ thần thái sinh động nào.
Người này không ai xa lạ, chính là Liễu Thiến, cũng không biết tối hôm qua Tư Không Vô Úy đã làm gì với nàng, chơi đùa nàng thành như vậy.
Miêu Nghị ngồi trên bảo tọa chỉ liếc qua một cái, sau đó tiếp tục lật xem ngọc điệp lời chứng.
---------------