Đang ẩn thân trong tinh thể đầy khe rãnh, Công Tôn Lập Đạo phất tay cho thám tử lui đi, quay người thông báo với Miêu Nghị trong bóng tối.
Miêu Nghị như bóng ma bước ra khỏi khe hở, hắn mang theo bộ dáng lão dầu, Lương Dong và Mễ Linh đi theo hai bên.
- Làm phiền đại tướng quân hộ tống tới đây!
Miêu Nghị cảm tạ.
- Không dám.
Công Tôn Lập Đạo khó có được lúc khách khí như bây giờ, lại hỏi:
- Không biết Thánh chủ chuẩn bị xuất phát lúc nào?
Miêu Nghị nói:
- Để tránh đêm dài lắm mộng. Chuẩn bị lập tức xuất phát.
Công Tôn Lập Đạo:
- Nơi đây đã tiếp cận lối ra Luyện Ngục chi địa, thực lực Đằng Phi không kém, ta đã giao thủ với hắn, có hắn tọa trấn, ta không tiện tới gần, nếu không dễ dàng bại lộ Thánh chủ, nếu cùng khởi hành sẽ làm cho người ta chú ý, sẽ cho binh mã chung quanh rút đi, miễn cho phát sinh hiểu lầm gì đó, Thánh chủ đi đường cẩn thận.
Miêu Nghị vươn tay mời:
- Thứ cho ta không tiễn xa được.
Công Tôn Lập Đạo chắp chắp quay người tiến vào sâu trong tinh không.
Miêu Nghị cảm thấy cảm khái, khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc, tâm thần hắn bất định suốt trăm năm qua. Trước kia đến đây cũng không nghĩ xảy ra chuyện này, hi vọng con đường sau này sẽ thuận lợi hơn trước.
Quay đầu nhìn sang Lương Dong và Mễ Linh, hắn có chút xoắn xuýt.
Hắn nghĩ tới sau khi rời khỏi đây phải dẫn đội ngũ Thiên đình tiêu diệt phản tặc tiêu trừ ác khí vài chục năm qua, hắn giả vờ làm cháu trai suốt mấy chục năm cũng khó chịu, mình cũng có thể lập công phát tài, ai ngờ toát ra đám Mục Phàm Quân, chỉ bằng việc bọn họ làm cũng đủ để hắn bỏ đi suy nghĩ này.
Chuyện đã rõ ràng, mặc cho năm thánh náo như thế nào, một khi có việc thì năm lão bất tử kia bất kể thế nào đều hoài nghi lên người hắn, một đám phản tặc phản công, đến lúc đó chi tiết của hắn cũng bại lộ trước mặt Thiên đình, mình cũng đừng nghĩ sẽ vượt qua. Không nói cái khác, chỉ dựa vào vào việc thê thiếp của mình tu hành lục đại kỳ công, ngươi nói ngươi không biết gì cả, Thiên đình tin ngươi không?
Mặt khác nếu mình dẫn đội ngũ Thiên đình tiêu diệt đám phản tặc, việc này cũng biến thành uy hiếp của mình, hiện tại giấu diếm không báo, về sau lại báo có mục đích gì? Thiên đình tin ngươi mới là lạ. Kể từ đó bản thân mình cũng chung một giuộc với phản tặc, hắn cũng biến thành phản tặc chân chính.
Mẹ kiếp, thật sự kỳ lạ. Chạy tới tầm bảo, kết quả biến thành đầu lĩnh phản ăặc, còn bị kiềm chế không dám xằng bậy, làm cái gì làm!
Nội tâm Miêu Nghị không ngừng mắng chửi, ngửa mặt lên trời im lặng không nói, trước kia hắn còn đắc chí vì mình biết bảo tàng của Bạch chủ, chỉ cần cam đoan chạy đông chạy tây đi tìm, trải qua việc lần này kẻ đần cũng biết Bạch chủ bố trí âm mưu trong đó, chính mình tham tài nên bị cuốn vào tính toán của Bạch chủ, cũng không biết tương lai sẽ bị dẫn đi vào hướng nào, bố cục này quá lớn, có thể dễ dàng biến hắn thành Vô Lượng Thánh chủ, năng lượng có thể nghĩ, bản thân hắn không có biện pháp thoát ra, là họa hay phúc đều chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
- Hai người các ngươi cũng trở về đi, các ngươi không thích hợp lộ diện.
Miêu Nghị cũng nhắc nhở hai nữ ở cạnh mình vài chục năm.
Lương Dong nói:
- Tướng chủ có phân phó, nói rằng có một ít người trong lòng không phục Thánh chủ, lo lắng có kẻ mượn tay ngụy trang phản tặc mưu hại Thánh chủ, cũng nói chúng ta phải nhìn thấy Thánh chủ an toàn thoát ly mới được quay về.
Miêu Nghị khẽ giật mình, chợt cười nói:
- Kim Mạn thật có tâm, khó trách hắn được mọi người đề cử làm tướng chủ.
Dứt lời quay người đứng chắp tay, lặng lẽ chờ.
Nửa canh giờ sau, Lương Dong cầm tinh linh liên lạc, nói:
- Thánh chủ, đã nhận được tin tức, người bên chúng ta bị Công Tôn đại tướng quân rút đi, hiện tại ngài có thể khởi hành.
Miêu Nghị gật gật đầu, xoay người lại, yên lặng nói:
- Những năm qua làm phiền hai vị hầu hạ ta, có cơ hội Miêu Nghị sẽ báo đáp, lần này cáo biệt, lần sau gặp lại.
Hai nữ chắp tay, nói:
- Cung tiễn Thánh chủ.
Miêu Nghị không hề nói nhiều, hắn lấy tinh đồ ra xác định vị trí và bay đi.
Hai nữ đợi hắn đi xa mới đi theo, pháp nhãn nhìn tận mắt Miêu Nghị đi tới nơi an toàn mới gật đầu bay trở về.
- Thanh quỷ tràn, trong khu vực dọn bãi không được động thủ cướp đoạt, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ tại khu vực bên ngoài, khu vực bên ngoài lớn như thế, trùng hợp có người đi sang nơi dây không?
Trên tinh thể diện tích không lớn, tinh thể đã bị đào rỗng, Hạ Hầu Long Thành nấp bên trong lại thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài quan sát, miệng nói hùng hùng hổ hổ nhưng tay còn lại không biết sờ loạn nơi nào.
Bên cạnh hắn chỉ có một Phiền Ngọc Phỉ, nàng trực tiếp vung tay chém vào móng vuốt đang vươn tới, Hạ Hầu Long Thành sợ hãi rút bàn tay về nhanh.
Phiền ngọc Phỉ lạnh lùng nhìn thấy hắn, có thể nói hận đến mức nghiến răng, nếu không phải cố kỵ thân phận của hắn, lo lắng giết vương bát đản này không thể quay về báo cáo kết quả, thực hận không thể làm thịt hắn.
Hạ Hầu Long Thành ưa thích Hoàng Phủ Quân Nhu không sai, cũng không có nghĩa hắn không chạm vào nữ nhân khác, đệ tử quyền quý như hắn không có khả năng vĩnh viễn không phá thân, thế đạo như thế, bản thân Hạ Hầu Long Thành sẽ không ngoại lệ. Mấy trăm năm qua, Hạ Hầu Long Thành nghẹn quá lâu không có chỗ phát tiết, bên người chỉ có một mình Phiền Ngọc Phỉ là nữ nhân, có thể nói nhiều lần đánh chủ ý lên người nàng. Phiền Ngọc Phỉ không theo hắn, nếu Hạ Hầu Long Thành là tuấn kiệt trong Hạ Hầu gia tộc thì nàng còn có thể xem xét, nhân vật ngu xuẩn như con gấu đen này làm gì có tiền đồ, thân phận bối cảnh có thể lừa gạt nữ tử vô tri, nàng cũng không phải là người không kiến thức, làm sao có thể vừa ý hắn, đương nhiên không cho phép hắn chiếm tiện nghi.
Nàng tức giận nói một câu:
- Không nói thanh tràng, chỉ sợ trốn tại nơi này không phải là chúng ta, mà là phản tặc!
Ý chỉ người nào đó quá ngu xuẩn.
Đương nhiên, hộ tống bảo hộ Hạ Hầu Long Thành cũng không chỉ có một mình Phiền Ngọc Phỉ, bây giờ là thời điểm tung lưới rộng bắt cá, bên người còn có bốn người phân thành hai tổ mai phục chung quanh.
Bên người Hạ Hầu Long Thành có nhiều binh mã, tùy tiện có tới mấy vạn người, thế nhưng mà Hạ Hầu gia tộc lại am hiểu tin tức khảo hạch địa ngục, kịp thời thông tri hắn: muốn mạng sống tại địa ngục không nên quá rêu rao, nhiều người càng dễ bị phản tặc chú ý, ít người mới có thể tự bảo vệ mình, phản tặc có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng nhét người khắp Luyện Ngục chi địa, chỉ cần không chạy vào khu vực nội địa Luyện Ngục phòng ngự sâm nghiêm sẽ không chết.