- Người đâu, bắt trộm!
Ngưng Xuân đuổi theo hô lên đầy phẫn nộ, Niệm Hạ giữ một cái áo choàng cực lớn bao lấy Cầm phi.
Ngưng Xuân vừa hô lên, quân đội đóng giữ ở gần đây lập tức bay tới, chặn được Thanh Nguyên Tôn. Nhưng vừa thấy Thanh Nguyên Tôn thì không ai dám ngăn đón, bọn họ lập tức mở đường cho hắn đi, chi là cảm thấy kỳ lạ, vì sao Thiên Tử lại giống như chó nhà có tang vậy.
- Bắt lấy hắn, mau bắt lấy hắn đi!
Ngưng Xuân lo lắng đuổi theo nhưng bị cản lại.
Thủ vệ nhìn cách ăn mặc của nàng là một nha hoàn, bèn quát mắng khiển trách:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Có người nhìn trộm nương nương tắm, nhanh...
Nói đến đây, dường như Ngưng Xuân đã tỉnh ngộ hoàn toàn, không nói nữa, chỉ lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi.
Nàng vừa dứt lời thì đã nhanh chóng quay đầu rời đi.
Một đám thủ vệ bị chấn động không nhẹ, có thể nói vô cùng hoảng sợ. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía phương hướng Thanh Nguyên Tôn bỏ trốn, trong nội tâm đều dâng lên một mối nghi hoặc, chẳng lẽ Thánh Tử...
Không lâu sau đó, thủ vệ đóng giữ nhìn thấy ba thân ảnh của nữ nhân đang vô cùng hoảng sợ bay ra từ sơn cốc, một người trong đó chính là quý nhân tại hậu cung, tóc tai ẩm ướt vẫn chưa kịp xử lý.
Thiên Tử chạy trốn như chó nhà có tang, ba người phụ nữ trong cung rời đi trong hoảng sợ, cộng thêm lời nói của Ngưng Xuân, da đầu của một đám thủ vệ đang lơ lửng trên không trung run lên. Nếu như bọn họ suy đoán không sai, e rằng sự việc này liên lụy quá lớn rồi.
Lừa gạt không báo? Tội khi quân không ai đảm đương nổi đâu! Báo cáo? Đây chính là việc xấu trong nhà bệ hạ, nếu làm không tốt, phỏng chừng bệ hạ sẽ giết người diệt khẩu đó!
Chẳng ai ngờ đang yên đang lành lại đụng vào củ khoai lang nóng phỏng tay thế này.
Sau khi bàn bạc với nhau, bọn họ không thể đảm đương được trách nhiệm lần này, đành phải giao việc này cho cấp trên giải quyết đi, vì thế bọn họ lập tức báo cáo cho quan trên, để bọn họ làm chủ. Sau khi nghe xong, đám cấp trên ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết bọn họ cũng có.
- Điện hạ, có chuyện gì sao?
Quản gia Thượng Thiên Cung, Dạ Tiếu vừa trông thấy Thanh Nguyên Tôn chạy về vô cùng chật vật, tò mò muốn hỏi. Hắn không ngờ Thanh Nguyên Tôn lại có thể gặp phiền phức gì tại Ngự Viên này.
Ai ngờ Thanh Nguyên Tôn lôi kéo ống tay áo của hắn, túm hắn đến tĩnh thất, xác nhận chung quanh không có người ngoài, lúc này hai tay Thanh Nguyên Tôn mới bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói:
- Dạ Tiếu, cứu ta!
Dạ Tiếu cực kỳ giật mình, hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng Thanh Nguyên Tôn sợ hãi đến mức này, vậy mà cầu cứu hắn sao?
Có lẽ Thanh Nguyên Tôn thực sự đã sợ hãi rồi.
- Điện hạ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đáy lòng Dạ Tiếu tràn đầy nghi hoặc, đành phải dò hỏi.
- Ta... Ta...
Chính Thanh Nguyên Tôn cũng không biết phải mở miệng thế nào, trái lại hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng lo lắng sợ hãi bị người nào đó đến bắt mình đi, cực kỳ lo âu thấp thỏm.
Dạ Tiếu lập tức bắt lấy cánh tay hắn, hỏi:
- Chuyện gì mà khiến điện hạ sợ hãi đến vậy?
Dạ Tiếu dùng sức vào tay mình, bóp chặt đến mức Thanh Nguyên Tôn cảm thấy đau đớn, lúc này mới khiến Thanh Nguyên Tôn bớt sợ hãi một chút.
- Ta thực sự không phải cố ý đâu...
Cuối cùng thì Thanh Nguyên Tôn kể lại đứt quãng sự việc vừa xảy ra.
Sau khi nghe xong, Dạ Tiếu cũng bị dọa đến bối rối, nhừng việc khác thì còn nói được một hai, nhưng việc này thì sao đây? Người ở địa vị cực cao không bao giờ muốn người khác nhúm chàm hai loại đồ vật của mình, một là quyền lực, hai là phụ nữ. Từ xưa đến nay, số người chém giết lẫn nhau vì hai món đồ này đã không còn ít nữa.
Dạ Tiếu nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt lấy bả vai Thanh Nguyên Tôn hỏi:
- Người xác nhận là phi tử hậu cung? Không phải là cung nữ phải không?
Thanh Nguyên Tôn lắc đầu sợ hãi:
- Ta không nhớ rõ tên của nàng ta, nhưng đã từng thấy nàng ta bái kiến mẫu hậu ở Thiên Tẫn Cung rồi, phải là phi tử của phụ hoàng.
Dạ Tiếu lại hỏi:
- Có ai trông thấy việc này không?
Thanh Nguyên Tôn:
- Kinh động đến thủ vệ rồi, ta thường đi đến Ngự Viên, bọn họ nhận ra ta.
Dạ Tiếu đẩy hắn ra, tức đến mức giậm chân, hắn bóp cổ tay phẫn nộ thở dài nói:
- Điện hạ ơi là điện hạ, ngay lúc đó thì ngươi chạy đi làm gì chứ, với thực lực của ngươi mà không giải quyết được các nàng sao? Quyết định giết người diệt khẩu còn tốt hơn so với tình huống hiện tại nữa! Cho dù có người chạy đi, ngươi cũng có thể trả đũa nói lại là có người hành thích mình, chết không đối chứng thì ai có thể làm gì được người chứ?
Thanh Nguyên Tôn chưa bao giờ trải qua những chuyện thế này, làm sao có thể nghĩ cách ứng phó giết người diệt khẩu được chứ. Hắn thấp thỏm lo lắng nói:
- Cứu ta!
- Ta... Ngươi...
Dạ Tiếu thực sự không biết phải nói gì mới phải đây, hắn chỉ lắc đầu nói:
- Ta cũng không có cách nào cứu người được đâu, chỉ hi vọng những người biết chuyện thấy tình huống quá nghiêm trọng mà không tiết lộ cho ai biết, có lẽ còn có thể qua được cửa ải lần này. Mặc khác, người nhanh chóng liên hệ với Thiên Hậu nương nương đi, bây giờ người có thể giúp người chỉ có Thiên Hậu nương nương có thể nhờ Hạ Hầu gia hỗ trợ giúp đỡ hay không. Nô tài sẽ đi tìm những thủ vệ kia ngay lập tức, để xem bọn hắn biết được bao nhiêu!