Có thể hô lên “Lão đệ” chứng tỏ chuyện năm đó thu Vân Tri Thu làm nghĩa nữ đã qua đi, tận quản mặt dưới tránh không được còn sẽ có người nhắc tới việc này, nhưng từ lúc Miêu Nghị bước lên vương vị, binh thương người Khấu gia nhìn thấy Miêu Nghị đều gọi một tiếng vương gia, nhìn thấy Vân Tri Thu đều gọi một tiếng nương nương, chuyện quá khứ tâm lý mọi người đều biết, lại đều làm bộ như quên mất.
Miêu Nghị ngay lập tức cự tuyệt:
- Không có gì để thương lượng cả!
Khấu Lăng Hư:
- Lão đệ là người thông minh, sự tình Thanh Nguyên Tôn lần này kỳ quặc thế nào chắc ngươi cũng nhìn ra được, đúng thời điểm đó Hạ Hầu gia lại nói cho người chuyện phục binh tại Thái cổ, rõ ràng là đang cố ý chế tạo mâu thuẫn, lão đệ còn cần nghĩ lại cho kỹ!
Miêu Nghị hỏi lại:
- Chẳng lẽ trong mắt vương gia Ngưu mỗ là kẻ ngu? Ta tận tận khổ khổ đánh xuống địa bàn này, há sẽ hai tay dâng tặng người khác?
Khấu Lăng Hư chính đang có nghi ngờ ấy, hỏi:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Miêu Nghị:
- Thanh Chủ chơi ta một vố, không khả năng cứ thế bỏ qua, ta cũng không khả năng coi như chưa xảy ra chuyện gì, bản vương há có thể mặc cho hắn cầm nắn! Vương gia không cảm thấy hiện tại chính là thời cơ tốt để Đông quân nhất thống ư?
Khấu Lăng Hư sửng sốt, hỏi:
- Sao lại nói thế?
Miêu Nghị:
- Việc này Thanh Chủ tất phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng, chính xác hơn mà nói, tiền lệ nay tất phải ngưng lại, tất phải cho mọi người chúng ta một câu trả lời! Ta có thể tiêu diệt U Minh đại quân, có thể giúp hắn bình định, hắn vứt bỏ ủng hộ với Thành Thái Trạch chắc không quá đáng chứ?
Khấu Lăng Hư ánh mắt sáng lên, đã minh bạch thâm ý trong lời Miêu Nghị, đây đúng là thời cơ tốt để khôi phục cục diện tư quân cạnh hợp đối kháng Thanh Chủ, bằng lẽ không tựa như Đông quân trước mắt, Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch không hợp, rất dễ dàng bị Thanh Chủ lợi dụng, vừa khéo thừa cơ giải quyết nỗi lo về sau này, bèn mới trả lời:
- Không sai! Bản vương cũng cho rằng như thế.
Miêu Nghị lại thêm một câu:
- Quảng Lệnh Công vừa mới liên hệ qua bản vương, thái độ của bản vương rất rõ ràng, Quảng Lệnh Công cũng đã tán đồng.
Hai người kết thúc nói chuyện, Khấu Lăng Hư lại tấn tốc liên hệ Quảng Lệnh Công, đợi đến thu lại tinh linh, cười lạnh lắc đầu một tiếng:
- Ta đã nói rồi, gia hỏa kia không khả năng tự dưng vứt bỏ địa bàn của chính mình.
Đường Hạc Niên nghi hoặc nói:
- Hắn nói thế nào?
Khấu Lăng Hư kể lại đại khái, mặt không biểu tình đưa tay nói:
- Thông trị nhân ma tập kết lại, chúng ta tiến vào cảnh nội Đông quân, tráng đảm cho Đằng Phi! Đường đường Thiên đế lại dám thích sát Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, tiền lệ nay đích xác không thể kéo dài, bản vương phải muốn nói chuyện rõ ràng với Thanh Chủ!
Đường Hạc Niên trầm ngâm gật đầu:
- Đã minh bạch.
Mà Miêu Nghi ngồi tại trong thư phòng, sau khi cắt đứt liên hệ cùng Khấu Lăng Hư, chơi đùa tinh linh trên tay, ngó hướng Dương Khánh:
- Chỉ là không biết Thanh Chủ bên kia liệu có chịu nhượng bộ không.
Dương Khánh nói:
Nam quân, Bắc quân đều làm ra thế thái ủng hộ Đằng Phi, cộng thêm Thanh Chủ vốn kiêng sợ Hạ Hầu gia, dưới áp lực như thế, chỉ cần vương gia đáp ứng bình diệt U Minh phán quân, so với liệu có nên tiếp tục bảo Thành Thái Trạch, Thanh Chủ không khó làm ra lựa chọn! Tiếp tục bảo Thành Thái Trạch, chẳng những không diệt được U Minh phản quân, còn phải đối mặt mấy nhà thế lực liên thủ phản đanh, vì một minh Thành Thái Trạch thực sự được không bù mất, Thanh Chủ chắc sẽ tính toán rõ ràng!
Miêu Nghị ừ một tiếng, lại cầm tinh linh liên hệ Đằng Phi, sau khi kết nối được cũng lười phải khách sáo, trực tiếp cho biết:
- Đằng huynh, Nam quân cùng Bắc quân bên kia đã đáp ứng xuất binh ủng hộ ngươi, tiếp theo phải xem người làm thế nào rồi!
Thái độ của Đằng Phi bên kia vẫn cứ hàm hồ, hiển nhiên là chưa thấy thỏ liền không chịu thả ưng.
Miêu Nghị cũng không nói nhảm, lập tức kết thúc liên hệ, lại án kế hoạch Dương Khánh vạch ra, trực tiếp liên hệ Thành Thái Trạch.
Khách sáo qua một phen, Thành Thái Trạch có vẻ tâm tình không sai, còn có tâm nói đùa:
- Ngưu vương gia, địa ban Nam quân lớn như vậy là do vương gia khổ cực đánh xuống, cớ gì chắp tay nhường cho Thanh Nguyên Tôn?
Miêu Nghị hỏi:
- Thành vương, người thiết tâm muốn nương nhờ Thanh Chủ ư?
Thành Thái Trạch:
- Bản vương cũng không muốn như thế, chỉ là có người hiếp người quá đáng, không chịu cho bản vương đường sống a!
Miêu Nghị nhắc nhở một câu:
- Sao sẽ không có đường sống? Tiểu đệ nguyện ý cho Thành vương một con đường sống, nếu như Thanh Chủ vứt bỏ Thành vương, cư việc tìm tiểu đệ, tiểu đệ sẽ không thấy chết mà không cứu!
Thành Thái Trạch tức đến muốn chơi đồng một tiếng, ngoài miệng lại khách khí nói:
- Vậy ta co con phải cảm tạ Ngưu vương gia hay không?
Miêu Nghị:
- Lời cảm tạ để sau lại nói đi.
Hai bên cư thế kết thúc liên hệ.
Thành Thái Trạch lặng lẽ thu lại tinh linh, bồi hồi bất định ở trong phong, không biết Miêu Nghị đột nhiên liên hệ hắn nói mấy lời kia là có ý gì...
Quảng vương phủ, Câu Việt đi tới bên hồ, bẩm báo với Quang lệnh công đang thả câu, nói:
- Vương gia, nhân mã chúng ta đã được điều động, nhưng nhân mã phía Bắc quân vẫn không thấy có động tĩnh, Nam quân bên kia cung tựa hồ chưa thấy có phản ứng gì.
Quảng Lệnh Công hờ hững nói:
- Hiện tại Ngưu Hữu Đức còn không cách nao xuất binh, nhân mã của hắn còn phải đợi đàm thỏa cùng phía Thanh Chủ mới tiêu diệt U Minh phản quân.
Câu ngập ngừng nói:
- Trước mắt cận vệ quân áp tại cảnh nội Đông quân còn chưa triệt, Đằng Phi cũng không thấy có dấu hiệu muốn động thủ... Lời đã chuyển giao cho Đằng Phi, nhưng Đằng Phi bên kia đưng ngay tuyến đầu, không biết liệu co do dự hay không?
Quảng Lệnh Công hừ lạnh một tiếng:
- Do dự? Trên đời này nào có chuyện tốt chỉ muốn kiếm tiện nghi mà không chịu thiệt? Người khác còn có thể chắp tay nhượng địa bàn Đông quân cho hắn ư? Lại nói, bây giờ còn tuy hắn muốn làm gì thì làm? Chốc nữa chuyển lợi cho hắn, nói nếu hắn vẫn vui vẻ làm nữa cái Thiên vương, mấy nhà chúng ta liền đảo sang chống lưng cho Thành Thái Trạch, là Thành Thái Trạch đảo, còn là hắn đảo, tùy hắn chọn lựa. Ngươi yên tâm đi, cận vệ quân mà triệt, hắn khẳng định sẽ động thủ!
Câu Việt gật đầu.