- Đã mang đồ tới chưa?
Lão già mặc y phục màu xanh tiếp nhận chén trà hắn đưa tới, hai ngón tay nâng chén trà thuận thế đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật vào trong lòng bàn tay của người chèo thuyền. Sau đó, thời khắc hắn lật nắp chén trà, thưởng thức trà, lại âm thầm truyền âm nói:
- Lục Đạo ngoại trừ Vô Lượng Đạo ra, năm đạo còn lại, mỗi đạo ở bên ngoài lựa chọn hai nơi cứ điểm quan trọng. Mười cứ điểm này đều có một số cao thủ ẩn nấp. Thực lực kém không nhiều lắm, chiếm hai thành thực lực của năm đạo ở bên ngoài. Bên trong có danh sách tỉ mỉ và tình huống cặn kẽ.
...
Lão người chèo thuyền không lại nói tiếp bất kỳ lời nào nữa. Hắn để bình trà xuống, khách khí lui ra. Sau khi ra khỏi khoang thuyền, hắn đứng ở đầu thuyền tiếp tục điều khiển thuyền.
Sau khi chiếc thuyền cặp bờ, hắn lại đứng ở mép thuyền cung kính tiễn lão già mặc y phục màu xanh rời thuyền.
Vụ “buôn bán” của Miêu Nghị khiến Ôn Hoàn Chân cung chủ Thiên Hành Cung phải đau đầu một hồi. Muốn huyết tẩy năm cửa hàng ở Thiên Nhai không phải là chuyện nhỏ. Nếu thật sự dễ dàng làm được như vậy, Thiên Nhai đã sớm loạn cả lên rồi. Thiên Đình muốn không cho nhân mã thực lực cường đại đóng lại ở mỗi chỗ trong Thiên Nhai cũng không thể. Nếu như ở gần vạn nhân mã có thực lực cường đại đóng ở địa phương Thiên Nhai này ngăn chặn được bao nhiêu thực lực của Thiên Đình? Vậy sẽ không có nhiều Thiên Nhai như vậy tồn tại.
Dĩ nhiên, chính là mấy gian cửa hàng dựa vào thực lực Thiên Hành Cung huyết tẩy một lần, hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là phải toàn thân trở ra. Một khi kinh động tới quân đóng tại địa phương, bọn chúng nhanh chóng phong tỏa tinh vực, vậy không thể nói đùa được. Cho dù có thể toàn thân trở ra cũng phải bảo đảm không để lộ Thiên Hành Cung. Bằng không chỉ cần lộ ra một chút dấu vết, bọn họ sẽ rước lấy phiền toái lớn.
Nếu như đối phó với một chỗ thì cũng thôi. Nhưng lại cần đồng thời đối phó với năm địa điểm. Điều này có nghĩa là khả năng bị bại lộ sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên đây mới thực sự là vấn đề khiến Ôn Hoàn Chân lo lắng. Ôn Hoàn Chân không thể không cho gọi mấy trưởng lão Thiên Hành Cung bế quan lâu dài, cũng đệ tử của hắn tới thương nghị chuyện này.
Bây giờ còn có thời gian chậm rãi thương nghị. Bởi vì Miêu Nghị bên kia nói hắn còn muốn chuẩn bị một chút. Ôn Hoàn Chân cũng không biết hắn muốn chuẩn bị làm cái gì.
Trong Bích Lạc Điện, đám người sư đồ ngồi xếp bằng, đang suy nghĩ thương nghị. Ôn Hoàn Chân ngồi im cũng đang lắng nghe các đệ tử cân nhắc kế hoạch.
Nhưng vào lúc này, trong tròng mắt Ôn Hoàn Chân bỗng nhiên thoáng hiện vẻ chấn động kinh sợ. Hắn lại nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, nói với các đệ tử:
- Các ngươi thương nghị trước.
Dứt lời xoay người đi về phía sau điện.
Các đệ tử đang ngồi xếp bằng đồng thời chắp tay đưa tiễn.
Đến bên trong tĩnh thất sau điện, Ôn Hoàn Chân lật bàn tay. Một con tinh linh từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi trồi lên, giống như từ trong bàn tay hắn mọc rễ nẩy mầm ra, treo ở giữa lòng bàn tay chấn động.
Trong ánh mắt của Ôn Hoàn Chân lộ ra vẻ khó có thể tin nổi. Từ sau khi hắn nhận được tinh linh vào tay, còn chưa có dùng qua. Nó vẫn một mình yên lặng ở một góc khuất, từ trước tới nay chưa từng có động tĩnh gì. Nhưng ngày hôm nay lại có phản ứng. Lại vừa gặp việc “buôn bán” của Ngưu Hữu Đức tìm tới cửa, hắn gần như không cần suy nghĩ nhiều, dự cảm đến tám chín phần mười có liên quan đến vụ “buôn bán” của Ngưu Hữu Đức. Bằng không nhiều năm như vậy, thứ này không nhúc nhích, làm sao có thể đột nhiên có phản ứng.
Tâm tình Ôn Hoàn Chân thậm chí mơ hồ có chút kích động. Bao nhiêu năm rồi, tâm tư hắn không chút dao động sợ hãi, lúc này lại có chút lo lắng không yên. Hắn không biết năm đó, thời điểm người kia đưa tinh linh này cho mình, đến tột cùng là an bài người nào liên hệ với mình. Hắn chỉ biết, người liên hệ với mình gọi là Cô Tinh. Hắn có thể đoán được tám chín phần, đây không phải là tên gọi vốn có. Nhân vật trọng yếu như vậy sẽ không lưu lại tên thật. Làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết. Đó chắc là danh hiệu.
Ôn Hoàn Chân rất hiếu kỳ lại chờ mong về người liên hệ thần bí này. Hắn nắm tinh linh ở trong tay, hỏi:
- Là Cô Tinh?
Đối phương không nói thừa, đi thẳng vào vấn đề: Là ta! Chuyện Ngưu Hữu Đức huyết tẩy năm cửa hàng ở Thiên Nhai quá mức nguy hiểm, rất dễ khiến các ngươi bị lộ. Chút chuyện nhỏ như vậy không đáng để các ngươi mạo hiểm lớn. Dừng chấp hành kế hoạch này!
Ôn Hoàn Chân giật mình không nhỏ. Hắn không biết Miêu Nghị rốt cuộc đã nói chuyện này cho bao nhiêu người. Theo lý thuyết hắn sẽ không nói loại chuyện này ra ngoài mới đúng. Nhưng vì sao Cô Tinh lại biết chuyện này. Dường như còn biết rất cặn kẽ. Chẳng lẽ là người bên cạnh Ngưu Hữu Đức sao? Cũng không đúng. Ngưu Hữu Đức một thân một mình bị trục xuất tiến vào Hoang Cổ Tử Địa. Thông qua người bên cạnh Ngưu Hữu Đức, hay vốn chính là một trong những người từng thực hiện kế hoạch của Ngưu Hữu Đức?
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, Ôn Hoàn Chân nói: Dừng kế hoạch, vậy làm sao trả lời với Ngưu Hữu Đức bên kia? Ta bên này đã đáp ứng hắn.
Cô Tinh: Đổi một kế hoạch khác. Làm theo sự an bài của ta, hắn sẽ đáp ứng. Cũng có thể bảo đảm các ngươi không bị lộ.
Ôn Hoàn Chân: Nguyện nghe rõ ràng!
Cô sao: Thuận thế làm chút thay đổi...
Trong Bích Lạc Điện, các đệ tử ngồi xếp bằng thương nghị lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía sư tôn từ sau điện đi ra.
Ôn Hoàn Chân khoanh chân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua mọi người, thản nhiên nói:
- Chuyện cửa hàng ở Thiên Nhai, chúng ta không cần phải để ý đến nữa. Hiện tại chỉ cần chúng ta tập trung lực lượng đối phó một điểm. Giữ bí mật là chủ yếu. Đồng thời phải nhanh, phải giải quyết sạch sẽ lưu loát, cho thấy lực chấn nhiếp...
Mục tiêu vừa ra, các đệ tử đều thở phào nhẹ nhõm. Thay đổi kế hoạch trên cơ bản chỉ cần thể hiện ra vũ lực. Chỉ cần bên mình làm tốt công tác giữ bí mật, không tồn tại lo lắng gì. Trên cơ bản cũng không cần chống lại thế lực khổng lồ của Thiên Đình. Làm như vậy tốt hơn nhiều.