- Các ngươi treo đại thống lĩnh của chúng ta tại đây chẳng lẽ không phải khiêu khích quân ta sao?
Từ Đường Nhiên lười giả bộ thân thiện:
- Là ai muốn huynh đệ Hắc Hổ Kỳ thấy người Lam Hổ Kỳ thì đi đường vòng, ngươi không bị điếc đúng không? Là ai chạy tới khiêu khích trước? Là ai đòi đơn đả độc đấu với đại thống lĩnh chúng ta? Là ai muốn nhục nhã Hắc Hổ Kỳ, ngươi có bị mù không? Các ngươi có nói rách mồm thì đạo lý ở bên chúng ta, chúng ta đã tận tình tận nghĩa, bây giờ các ngươi không đi thì chút nữa đừng trách chúng ta không khách sáo, có gợi lên chiến sự thì chúng ta sẽ không chịu chút trách nhiệm nào.
Khang Đạo Bình biết là Chiến Như Ý gây sự trước, nhưng hết cách, không thể ngăn nàng lại được.
Khang Đạo Bình chần chừ ở bên ngoài một lúc, gã hiểu rằng bằng vào bọn họ không cách nào cứu Chiến Như Ý ra, đành xin người cấp trên đến giải quyết, nếu tiếp tục ở lại đây không chừng sẽ xảy ra chuyện. Khang Đạo Bình bất đắc dĩ triệu tập người nhanh chóng rút lui, chờ cấp trên giải quyết vấn đề.
Một đám người rút lui, hai thân tín của Chiến Như Ý ở lại, bọn họ canh giữ trên đỉnh núi ngoài trận phòng hộ, để lỡ có gì bất trắc sẽ kịp lúc liên lạc với bên Chiến gia.
Chiến gia đã nhận được tin báo, bọn họ nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng nhưng không có quyền lợi trực tiếp mệnh lệnh người Tả Đốc Vệ làm cái gì.
Hắc Hổ Kỳ triệu tập đại quân sau hai canh giờ đã chạy tới, mấy vị thống lĩnh Ưng Kỳ cùng nhau vào trận phòng hộ trong quân đến bái kiến Miêu Nghị. Khi thấy người bị treo trên cột cờ thì họ đều rất tò mò.
Lệnh Hồ Lam Tử ngoắc tiểu tướng bên cạnh mình, chỉ vào cột cờ hỏi:
- Người đó là ai mà bị treo trên cột cờ Hắc Hổ Kỳ khóc vậy?
Tiểu tướng cười gian:
- Chiến Như Ý đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ, cứ đòi đơn độc đấu với đại thống lĩnh chúng ta, kết quả là như thế.
Mấy thống giật mình kêu lên, suýt cắn trúng lưỡi:
- Hả? Chiến Như Ý? Cái... này...!
Vương Lập Khôn hỏi dồn:
- Mau kể xem chuyện này là sao?
Tiểu tướng kể lại tình huống lúc đó:
- Nàng cứ muốn đấu đơn với đại thống lĩnh chúng ta rồi...
Nghe nói Chiến Như Ý muốn người Hắc Hổ Kỳ khi gặp người Lam Hổ Kỳ phải đi đường vòng thì mấy vị thống lĩnh cười nhạt, cảm thấy nàng đáng đời. Nhưng đại thống lĩnh chơi chiêu này quá ác.
Chiến Như Ý vẫn khóc sướt mướt trên cột cờ, nhưng sao người của Hắc Hổ Kỳ lại thấy nghe êm tai thế.
Hắc Long Ti.
Nhiếp Vô Tiếu ngồi sau bàn dài nghe tin kinh kêu:
- Cái gì?!
Nhiếp Vô Tiếu đứng bật dậy, trừng mắt suýt lồi tròng:
- Ngươi nói là Ngưu Hữu Đức treo Chiến Như Ý trên cột cờ Hắc Hổ Kỳ thị chúng?
Bá Ước dở khóc dở cười nói:
- Đúng vậy!
Bá Ước nhăn nhó kể lại tình hình lúc đó, cuối cùng khẽ thở dài:
- Bên này hạ chỉ không cho Ngưu Hữu Đức giết Chiến Như Ý, nhưng hắn làm như vậy không khác gì ép chết Chiến Như Ý. Dù có thả Chiến Như Ý ra, nàng tâm cao khí ngạo đâu chịu nổi đả kích này, còn có mặt sống sót sao? Lùi một bước, Chiến Như Ý không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Lam Hổ Kỳ, Ngưu Hữu Đức đang biến tướng ép Chiến Như Ý rời đi, đỡ khỏi phải luôn bị nàng tìm đến gây sự.
Nhiếp Vô Tiếu khẽ thở dài:
- Cái tên này... Một tử đệ quyền quý không trải qua trắc trở gặp phải kẻ bỏ mạng dám phiên vân phúc vũ trong Thiên Nhai, trước đó ta hơi lo đụng phải Chiến Như Ý có lẽ hắn sẽ chịu thiệt, kêu ngươi đi trước tìm con đường. Không đoán được kết quả là hắn không từ thủ đoạn quyết buộc Chiến Như Ý rời đi. Cấp trên để hai người như vậy đến Hắc Long Ti thật là...
Nhiếp Vô Tiếu vẫy tay nói:
- Hắn đã chiếm lợi rồi, cũng hãnh diện rồi, bảo hắn một vừa hai phải mau thả người ra. Đường đường là đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ bị treo trên cột cờ Hắc Hổ Kỳ thì còn ra thể thống gì.
Bá Ước bất đắc dĩ nói:
- Hắn không chịu thả.
Nhiếp Vô Tiếu vụt ngoái đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng hỏi:
- Hắn dám cãi lệnh?
Bá Ước giải thích rằng:
- Không phải cãi lệnh, hắn nói lỡ Chiến Như Ý muốn liều mạng với hắn thì sao? Hắn phải tự vệ, sẽ không để mặc Chiến Như Ý chém giết, nếu Chiến Như Ý có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không liên quan đến hắn.
Nhiếp Vô Tiếu không biết nên nói cái gì:
- ...
Ngẫm lại cũng đúng, tích cách Chiến Như Ý tâm cao khí ngạo, nếu thả nàng ra, nàng không liều mạng mới kỳ. Khi đó trúng ý Ngưu Hữu Đức, hắn thừa dịp lấy mạng Chiến Như Ý thì nàng đang trong Hắc Hổ Kỳ làm gì sống nổi.
Ngưu Hữu Đức tỏ rõ đánh tiếng trước để phủi trách nhiệm!
Nhiếp Vô Tiếu lắc đầu nói:
- Cái tên này... tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Ngươi đích thân đi một chuyến, mang theo vài người, đừng để Chiến Như Ý gây sự nữa. Chiến Như Ý mắt cao mà tay ngắn không chơi lại Ngưu Hữu Đức, phải bảo đảm an toàn cho nàng ta. Còn về Chiến Như Ý sống hay chết, có tiếp tục ở lại Lam Hổ Kỳ hay không là chuyện của nàng ta. Sau khi rời đi, Chiến Như Ý muốn chết thế nào thì tùy, tóm lại đừng chết trên đất Hắc Long Ti của ta gây rắc rối là được.
Bá Ước lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bá Ước lại nói:
- Thật ra Chiến Như Ý đi rồi cũng tốt, rõ ràng nàng đuổi theo Ngưu Hữu Đức trả thù, nàng ta đi thì Hắc Long Ti chúng ta cũng yên tịnh. Nếu cứ ầm ĩ thế này biết bao giờ mới hết? Nói đến thì Ngưu Hữu Đức đã làm chuyện tốt.
Bá Ước vẫn thiên hướng bên Miêu Nghị, Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng đã truyền tấn méc rằng Chiến Như Ý quá kiêu ngạo, rất đáng ghét.
Nhiếp Vô Tiếu nhẹ gật đầu, phất tay nói:
- Tranh thủ đi làm đi, người cứ bị treo trên cột cờ, dưới tay nội chiến thế này thì đồn ra ngoài làm danh tiếng của Hắc Long Ti ta trở nên khó nghe.
Bá Ước cáo lui rời đi:
- Tuân lệnh!
Thanh Chủ đi dạo trong Thiên cung nghe tin dừng bước quay đầu nhìn Tư Mã Vấn Thiên, biểu tình kinh ngạc nói:
- Cái gì? Treo trên cột cờ?
Tư Mã Vấn Thiên dở khóc dở cười kể lại đại khái vụ việc, sau cùng tổng kết:
- Không chính thức đánh vài chiêu, mới chạm mặt vài cái, Ngưu Hữu Đức tùy tiện ném vài món pháp bảo đã hố nàng ta.
Thanh Chủ tiếp tục đi dạo, lắc đầu nói:
- Nha đầu kia con mắt hơi mù, không nhìn xem thủ đoạn nhảy lên nhảy xuống của tên khỉ đó, chưa chuẩn bị đầy đủ đã dám đâm vào lung tung, chẳng khác nào tự chuốc nhục.
Tư Mã Vấn Thiên đi theo bên cạnh nói:
- Chẳng qua là bị thù hận làm mụ đầu, hoặc quen thói tự phụ, chưa ăn khổ bao giờ. Nhưng Chiến Như Ý bị làm như vậy thật là chật vật, về danh tiếng chỉ e việc vào cung...