Liếc mắt nhìn Thương Hồng lộ vẻ tức giận nhìn mình chằm chằm không buông, Miêu Nghị không thèm để ý tới nữa, nói trắng ra là, nếu thật sự đánh nhau, hắn căn bản không để những nữ nhân này ở trong mắt, nếu không phải còn có giá trị lợi dụng, làm sao dây dưa cùng các nàng, nổi giận lên trực tiếp giết cũng có thể.
Nghiêng đầu với Diêm Tu tỏ ý một chút, Diêm Tu xách Diệu Tồn ra, giải trừ cấm chế trên người Diệu Tồn.
Cấm chế một khi trừ bỏ, Diệu Tồn bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt khi thì hung hãn, khi thì nhu nhược, trên mặt lại đan xen các loại tâm tình hỉ nộ ái ố, cả người run run ôm đầu, khó kìm lòng nổi, quả nhiên đã khó có thể điều khiển tự bản thân mình.
Miêu Nghị khẽ lắc đầu, Diêm Tu không làm gì khác hơn là lại xuất thủ không chê Diệu Tôn trở lại.
Không phải là Miêu Nghị hóa giải không được thất tình lục dục trên người Diệu Tồn, mà là không thể xuất thủ cứu giúp. Cứu ngược lại khả năng dẫn đến phiền toái cho mình. Lấy tu hành công pháp hóa giải thất tình lục dục trong cơ thể đối phương cũng không phải là hỏa tính công pháp bình thường có thể làm được, dễ dàng khiến cho người hoài nghi.
Hắn và Diêm Tu vì cái gì không có bị thất tình lục dục ảnh hưởng có thể giải thích được, cùng lắm thì nói Miêu Nghị hắn trước đó lấy hỏa tính công pháp che trước hai người, trong lúc nhất thời tình thế cấp bách không có thể lo lắng cho Diệu Tồn, mà Diệu Tồn dưới trạng thái đó đoán chừng cũng không hiểu trạng huống gì.
Sở dĩ nếu phải cứu trị Diệu Tồn cũng không phải là do hắn cứu trị, đây cũng là nguyên nhân hắn phải tốn hao thời gian với Thương Hồng cùng mọi người.
Thương Hồng cùng mọi người thấy một nữ nhà sư rơi vào trong tay của hai người, ai ai cũng lộ vẻ vẻ tức giận, Thương Hồng quát:
- Vì cái gì bắt người trong Phật môn ta?
Miêu Nghị liếc xéo nói:
- Người đều bị trói lại rôi miệng còn không đàng hoàng, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
- Ngươi...!
Thương Hồng môi giận rồi, có cảm giác muôn giật đứt trói buộc trên người xông lên liều mạng với Miêu Nghị.
- Hồng sư tỷ.
Thương Lạc kéo nàng lại một chút, tỏ ý trạng huống trước mắt tỷ không thể làm nhiều hơn cái gì được nữa, rồi tự bản thân mình tiếp đó lên tiếng nói:
- Ngưu tổng trấn, các ngươi làm cái gì đối với nàng ta?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Nàng ta tại sao phải biến thành như vậy lòng các ngươi biết rõ, sao ở chỗ này giả vờ hồ đồ cái gì?
Thương Lạc nghiêm túc:
- Bần tăng cùng mọi người làm sao lại biết? Nói còn chưa dứt lời chợt sửng sốt.
Diêm Tu thu Diệu Tồn vào, lại kéo ra Duẩn Minh thảm hại bất kham ra, đối với Duẩn Minh dĩ nhiên không có khách khí như thế rồi, trực tiếp ném xuống đất, đồng thời truyền âm nói với Miêu Nghị.
- Không có tìm được bất kỳ thứ gì từ trên người hăn có năng lực chứng minh thân phận cả.
Vừa mới thấy nữ nhà sư bị bắt, giờ lại thấy một nam nhà sư, nhưng lại có vẻ như thảm hại hơn. Thương Hồng cùng với các nàng đều lộ vẻ giận dữ, hiện giờ Ngưu Hữu Đức này ý vào bối cảnh Khấu
Thiên Vương quả thực quá không coi người trong Phật môn ra gì rồi. Người trong Thiên Đình có tư cách gì chạy tới Cực Lạc giới giương oai chứ?
Điều càng làm La Sát Môn tăng đồ thẹn quá thành giận chính là, Miêu Nghị không ngờ lại tung cước giẫm đạp lên ngực Duẩn Minh, đạp kẻ này chẹt cứng dưới mặt đất.
- Ngưu tổng trấn, Cực Lạc giới không phải là nơi Thiên Đình các ngươi có thể tùy ý giương oai, đừng tưởng rằng ngươi là con rể của Khấu Thiên vương là có thể muốn làm gì thì làm!
Lần này ngay cả Thượng Lạc cũng không nhịn được lửa giận, lời nói rất lỗ mxng cảnh cáo một tiếng.
Miêu Nghị mặc kệ nàng, bá một tiếng kéo bảo kiếm ra cầm ở trong tay, kiếm phong chà sát trên mặt Duẫn Minh, lạnh nhạt hỏi:
Nói! Vì cái gì bày bẫy rập ám sát ta?
Lời này vừa nói ra, vẻ giận dữ trên mặt đám người trên dưới của La Sát Môn trong nháy mắt cứng đời ám sát? Nhà sư này ám sát Ngưu Hữu Đức? Ám sát con rể của Khấu Thiên Vương? Điều này sao có thê?
Duẫn Minh thật ra thì gương mặt như rùa chết, nụ cười nhàn nhạt không sờn.
- Rơi vào tay của ngươi, bần tăng sẽ không có trông cậy vào chuyện có thê sông được đi. Cần gì làm điều thừa!
Hắn biết tự bản thân mình lần này căn bản không có bất kỳ đường sống nào, bất kể là Thiên Đình bên đó hay là Cực Lạc giới bên này cũng đều sẽ xử trí hắn để răn đe, không ôm bất kỳ hi vọng may mắn nào.
Mũi kiếm chậm rãi gạch về vết máu trên mặt Duẫn Minh như thêu hoa vậy, Miêu Nghị hờ hững nói:
- Đêm trình độ này mạnh miệng tiếp nữa còn có ý nghĩa sao? Ta nghe Tuệ Lâm tinh Bách Lục đó trước khi chết hô một người trong các ngươi là
Duẫn Quang, người sắp chết lời nói đều thiện, xem ra Bách Lục sẽ không gạt ta, có cái tên này, ngươi cho là ta còn chưa tra ra ngươi là ai sao? Ngươi đã rơi vào trên tay của ta, chẳng lẽ còn cho là ta tra xét không ra lai lịch của ngươi sao?
Duẫn Minh cười nhạt.
- Nếu đã như vậy, cứ đi tra xét đi là được rồi. Cần gì mất nước bọt nói nhiều thê này, bần tăng tự biết không đường sống, cho cái thông khoái đi.
Miêu Nghị:
- Đây là chỗ mấu chốt, ngươi muốn khiến cho trong lòng ta không thoải mái, ta có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, muốn xem thử một chút hay không?
Kiếm phong chực chờ ở bên trên tròng mắt của hắn, lúc nào cũng có vẻ như sắp đâm xuống.
Duẫn Minh đột nhiên trầm mặc lại, hồi lâu sau bỗng hỏi:
- Ngươi có thể nói chuyện giữ lời không?
Bất cứ người nào cũng đều nghe được khẩu khí của hắn buông lỏng rồi, ngược lại không phải là có sợ chết gì hay không, mà là hắn nghĩ lại, cảm thấy đã không cần thiết giấu giếm nữa, Ngũ Long Châu đều rời vào tay của đối phương rồi, lai lịch của hắn căn bản không khó tra ra, sư môn một kiếp này là không tránh thoát rồi, chỉ sợ sư phụ liên lạc không được mình đã trốn chạy rồi. Hắn kéo dài tới hiện tại mới mở miệng, đã coi như là tranh thủ thời gian cho sư môn rồi, xem như tận tình tận nghĩa rồi, chịu tội này nữa thì không đáng. Hơn nữa trong lòng hắn cũng có hận ý, nếu không phải Doanh gia bức bách, cũng sẽ không đi tới bước này, hắn thật ra thì hi vọng Khấu gia có thể khiến cho Doanh gia không được tự tại.
Miêu Nghị:
- Chỉ cần những gì ngươi nói chính là lời thật, ta sẽ cho ngươi một sự thông khoái.