Thoáng tra xét, thiếu nữ thuận tay đẩy ra, Miêu Nghị lảo đảo mấy bước mới ngừng lại.
Cảm nhận được pháp lực hùng hậu của đối phương đem mình như đồ chơi, Miêu Nghị nhìn thẳng vào mi tâm của đối phương, từ đầu tới cuối cũng không thấy mi tâm đối phương hiện ra pháp tướng, rõ ràng có che giấu, ngạc nhiên không thôi.
- Cô là ai?
Thiếu nữ hừ một tiếng, nhưng ánh mắt quét về phía Miêu Nghị xẹt qua một tia kinh ngạc.
- Thật đúng là không dẫn theo hỗ trợ nào, vậy coi như có vài phần gan dạ, chẳng trách dám gây chuyện trên lễ đón dầu của Thanh chủ.
- Cô là ai?
Đây là lần thứ ba Miêu Nghị hỏi cùng một câu.
Thiếu nữ:
- Không làm chuyện đuối lý, không sợ người tìm tới cửa, ngươi đừng có nói với ta ngươi không biết là ai muốn tìm ngươi tính sổ?
Miêu Nghị:
- Cô nói không sai, không làm chuyện đuối lý không sợ người tìm tới cửa cho nên ta không biết cô là ai?
Thiếu nữ yên lặng một hồi, nhìn thẳng vào Miêu Nghị nhàn nhạt nói:
- Tín đồ thiên hạ gọi ta là Ngọc Diện Phật, ngươi nói ta là ai?
Đúng thế, người đến đây chính là Ngọc Diện Phật, đương nhiệm tông chủ La Sát Môn, trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn đối đầu với Thiên Đình, nhưng trước đó nàng quyết định phải cạy miệng Miêu Nghị lấy được thứ nàng muốn, không thì mặt sau biến hóa thế nào, không ai nói rõ được, mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không bỏ qua thứ đó. Nhưng làm nàng không ngờ tới bên Tứ Đại Thiên Vương lại chậm chạp không có phản ứng, ngược lại nhận được tin tức. Thanh chủ cùng Tứ Đại Thiên Vương đều tụ tập đại quân, làm ra vẻ muốn khai chiến, chọc cho nàng không hiểu gì cả.
Miêu Nghị vô cùng giật mình:
- Cô chính là Ngọc La Sát?
Trong mắt tràn ngập khó tin, nhanh chóng đánh giá lại đối phương. Nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, lại không phải hạng yêu tu, dựa vào tu vi có thể đếm trên ngón tay của Ngọc Diện Phật, coi như tiến độ tu hành có nhanh hơn nữa, cũng không thể bảo trì được dung mạo tuổi trẻ ở dạng thiếu nữ. Tu vi cao chỉ làm chậm già yếu mà thôi, sẽ không ức chế phát triển cơ bản của con người.
Nhưng mà có một điểm làm hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa rồi đối phương ra tay, tu vi quả thật cao hơn mình đến mức đáng sợ, hoàn toàn không thể nào là thực lực của một thiếu nữ có được, chẳng lẽ thật là Ngọc Diện Phật pháp giá đến đây? Nếu người này quả thật là Ngọc Diện Phật, nói cách khác Ngọc Diện Phật tự mình tìm tới cửa, vậy vừa rồi vì sao Tịch Không ra hiệu là nữ nhân xinh đẹp kia tìm mình, mình đã tới nơi này gặp mặt, Tịch Không không có lý do lừa mình.
Thoáng cái hắn liền hiểu được, Tịch Không vốn dĩ không biết Ngọc Diện Phật đến đây, thân phận của Ngọc Diện Phật không thể coi thường, đến nơi này một khi công khai thì không phải chuyện nhỏ, vốn là cố ý lừa Tịch Không, phu nhân xinh đẹp trước đó chỉ là che giấu mà thôi.
- Cô lấy gì chứng minh cô là Ngọc Diện Phật? Miêu Nghị vẫn không xác định được.
– Ta cần phải chứng minh với ngươi sao?
Ngọc La Sát khinh thường, ánh mắt đột nhiên trở nên hùng hổ dọa người:
- Nói! Đồ của Nam Vô Môn ở đâu?
Miêu Nghị giả hồ đồ:
- Cái gì đồ của Nam Vô Môn?
Vụt! Ngọc La Sát chớp mắt đến trước mặt Miêu Nghị, Miêu Nghị giật mình muốn lùi, đối phương nhấc ngón tay như ảo ảnh, một chỉ trúng vào buồng tim, một cổ lực lượng thẳng vào lồng ngực, như mũi nhọn chĩa thẳng vào trái tim hắn.
- Ngươi cố ý tiết lộ tin tức Nam Vô Môn dẫn La
Sát Môn ta vào bẫy, còn dám giả hồ đồ?
Miêu Nghị lập tức không dám động đậy, mồ hôi lạnh muốn ứa ra, trái tim mỗi lần co bóp đều như cọ vào mũi nhọn, hơi rối loạn một chút sẽ đòi mạng, thật dọa người, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Nếu ta dám tới đã biết hậu quả, sớm có chuẩn bị coi như ngươi là Ngọc Diện Phật thì sao. Nếu ta không trở về được, La Sát Môn ngươi cũng đừng mơ thoát thân.
- À! Vậy hả? Chỉ cần có thể lấy được thứ kia, Ngọc Diện Phật ta không làm thì có sao?
Ngón tay của Ngọc La Sát đặt trên ngực hắn vặn một chút, lực lượng như dao trong lồng ngực Miêu Nghị nháy mắt tản ra bao bọc trái tim. Đột nhiên thắt lại, tựa như có bàn tay nắm lấy trái tim Miều Nghị dùng sức bóp mạnh, làm hắn đau đến ứa mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi là đau thắt tim, hôm nay coi như Miêu Nghị lĩnh giáo một phen.
- Dừng tay!
Miêu Nghị nhe răng nhếch miệng hô ngừng.
- Ngươi buông ta ra trước, có gì từ từ nói được chưa?
Không phải hắn dễ dàng khuất phục, mà bởi vì cái khổ hình này không đáng chịu, huống gì còn không phải khổ hình da thịt, là đau tim đó!
- Bây giờ ngươi chịu nói chuyện?
Trên dung mạo như ngọc của Ngọc La Sát hiện lên châm chọc.
- Phải!
Miêu Nghị gật đầu.
Ngọc La Sát ngoắc ngón tay, thu hồi lực lượng, lại thuận thế một chưởng đây Miêu Nghị lảo đảo.
- Đồ ở đâu?
Áp lực lớn trong tim biến mất, Miêu Nghị lùi lại đứng vững chân, thở phào một hơi.
- Ta thật không biết đồ của Nam Vô Môn mà ngươi nói là thứ gì.
Ngọc La Sát lập tức đi tới áp sát.
- Chuyện đùa, ngươi không biết đồ của Nam Vô Môn là thứ gì mà dám bày ra cạm bẫy? Nếu ngươi không biết tầm quan trọng của thứ kia, dựa vào cái gì kết luận Nam Vô Môn có thể làm lớn như vậy? Coi ta là nhóc con 3 tuổi hả? Xem ra không cho ngươi chịu đau khổ nhiều chút, ngươi sẽ không thành thật.
Thấy nàng lại muốn hung ác, Miêu Nghị nhấc tay hô ngừng, thở than nói:
- Không phải là Nam Vô Môn để lại bảo tàng hay sao.
Trên khuôn mặt thiếu nữ của Ngọc La Sát hiện ra nụ cười.
- Đúng rồi! Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là biết.