Đổng Ứng Cao không dám ở lại nữa, bất chấp việc bảo vệ Hạ Hầu Long Thành. Thật ra Hạ Hầu Long Thành không nói nghĩa khí, biểu tình sợ hãi nhanh chóng tránh sang một bên từ lâu. Không chỉ mình Hạ Hầu Long Thành, những người xung quanh đã hoảng hốt né sang hai bên. Ngay cả ‘mỹ nhân tóc đứt’ hận Miêu Nghị nghiến răng cũng mất ý định báo thù, nhanh chóng quay người đi.
Đổng Ứng Cao khống chế phiên vân phúc vũ thú đột nhiên phóng lên cao.
Sao Miêu Nghị cho phép Đổng Ứng Cao chạy trốn được, nương tốc độ Hắc Thán vọt tới thì hắn nhảy lên như tên bắn khỏi dây cung lướt ngang qua. Hắc Thán chậm một bước đuổi theo, đám người bên dưới ngước lên nhìn.
Đột nhiên phiên vân phúc vũ thú cúi đầu phun ra sương đỏ nóng cháy.
Miêu Nghị đuổi theo không quan tâm mấy cái đó, hắn lao vào sương đỏ như sao băng một thương đâmn ra, đầu thương sắc bén đâm vào bụng phiên vân phúc vũ thú. Miêu Nghị giơ thương, trong tiếng vù vù rền rĩ thân thể to lớn của phiên vân phúc vũ thú bị mổ bụng trên trời, máu nóng đổ ồ ạt.
Đổng Ứng Cao hoảng hồn duỗi chân lại lướt qua không gian, phất tay ném một con kim cương ma điêu ra, gã định bước lên bay đi xa.
Đột nhiên một cái bóng bên dưới nhanh hơn Miêu Nghị, Hắc Thán xông lên mượn sức của hắn giơ móng vuốt vỗ vào mông kim cương ma điêu, cương vũ bay tán loạn kèm theo máu.
Mới rồi kim cương ma điêu còn phát ra tiếng hú sắc nhọn bỗng người xiêu vẹo:
- Gri!!!
Có tiếng nổ, kim cương ma điêu bị Hắc Thán vung ra móng vuốt thứ hai đánh bay ra ngoài. Hắc Thán gầm rống đuổi theo Đổng Ứng Cao.
Ai ngờ Đổng Ứng Cao ném một con kim cương ma điêu khác ra, huơ đao lung tung chém vào đầu Hắc Thán ở bên dưới.
Hắc Thán vội giơ trảo va chạm mạnh vào đao chém tới, muốn dùng sức mạnh của mình cứng rắn đụng độ pháp lực của Đổng Ứng Cao.
Ầm!
Đại đao chém ngang, Đổng Ứng Cao đường đường là Kim Liên cửu phẩm nhưng bị kéo đi lăn một vòng, cánh tay bị chấn tê dại, đại đao suýt bay khỏi tay.
Đổng Ứng Cao chưa ổn định thì Hắc Thán lao lên đã đụng vào eo gã, làm gã phun ngụm máu.
Có tiếng chim ưng rên rỉ:
- Gri!
Hắc Thán thuận thế quất đuôi đánh bay kim cương ma điêu.
Hắc Thán xoay người quất đuôi đập vào ngực Đổng Ứng Cao làm gã ói ra máu, nó xoay người lao mạnh đụng đầu vào người gã. Đổng Ứng Cao bị đánh bay đi, Hắc Thán nhào lên nào là trảo nào là chưởng liên tục vỗ.
Lúc trước Hắc Thán không ngăn được uy lực của Lưu Tinh tiễn nên bị đánh thê thảm, bây giờ nó bắt giữ Đổng Ứng Cao trút cơn giận ra.
Đám người ở bên dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn. Ngưu Hữu Đức đã dũng mãnh, tọa kỵ của hắn cũng ghê gớm vậy sao?
Đằng Phi ở xa nhìn lạnh nhạt nói:
- Linh thú không bị tổn hao linh trí có tôn nghiêm của mình, không dễ dàng nhận chủ cho người cưỡi, vậy mà hắn kiếm được một con.
Miêu Nghị ngước nhìn bên trên đánh nhau cũng bị Hắc Thán làm giật mình. Không ngờ mập chết tiệt có sức mạnh lớn như thế, hành tu sĩ Kim Liên cửu phẩm không có chút sức đánh lại.
Miêu Nghị mới nhận ra nhiều năm qua dồn nhiều Kết Đan vào cho Hắc Thán không uổng chút nào, mập chết tiệt làm sao không có thần thông thiên phú lợi hại được, sức mạnh siêu lớn và chịu đòn giỏi cũng xem như thần thông đi? Miêu Nghị không dám khẳng định.
Thấy Đổng Ứng Cao đã bị Hắc Thán đánh tàn phế, Miêu Nghị cúi đầu nhìn, bỗng lao lên trên. Bên dưới liền nhường ra khoảng trống, có người còn nặn nụ cười gượng với Miêu Nghị, nhưng mới nhếch môi thì con ngươi họ co rút, mấy luồng sáng lạnh bắn tới.
Có mấy tiếng hét thảm:
- A!
Miêu Nghị đột nhiên hất bay ba người ngồi trên tọa kỵ ra ngoài, hắn như tên bắn khỏi dây cung xông lên, đơn độc lao vào đám đông, thương ra như rồng, gặp người liền giết. Miêu Nghị ngang nhiên điên cuồng xung phong trong trăm vạn đại quân, liều mạng không muốn sống.
Hắc Thán ở trên trời quay đầu nhìn, há mồm máu to ra cắn cái đầu Đổng Ứng Cao, răng nanh sắc nhọn đâm vào cổ gã, nó kéo xác chết lao xuống đuổi theo Miêu Nghị.
Hắc Thán giống như đánh hoài không chết, mọi người có mắt đều thấy. Hắc Thán đột nhiên lao vào đám đông tựa như một cục đá ném vào hồ nước dậy sóng từng tầng.
Miêu Nghị đột nhiên đại khai sát giới khuấy tung bên dưới, Hắc Thán còn lao xuống góp vui thì kết quả rất rõ ràng.
Một người một tọa kỵ kết hợp với nhau như cá gặp nước, từ người Miêu Nghị phát ra khí huyết sát, trên mũi nhọn kèm theo huyết sát. Miêu Nghị ở trên liên tục đâm thương, Hắc Thán ở dưới giương nanh múa vuốt quất đuôi va chạm, đám người tứ tán bị giết liên tục gào thét, ai trốn chậm một chút sẽ gặp họa.
Một người một ngựa cực kỳ hung hãn, dám xung phong lao vào trăm vạn đại quân. Khấu Văn Thanh, Bích Nguyệt Phu Nhân xoe tròn mắt nhìn, biết bao người chấn động.
Cao Quan khoanh tay xem cuộc chiến nhíu chặt mày, cảm thấy Miêu Nghị làm hơi quá đáng. Đã một trận chiến chấn nhiếp đám người này rồi, không ai đánh với ngươi nữa, lấy được danh lợi rồi thì hãy thoát ra đi, bây giờ làm vậy là muốn chọc giận nhiều người, là tự sát.
Thật ra không nhiều người muốn đánh nhau với Miêu Nghị, tình hình hiện tại không như lúc năm vạn người tập trung vào một điểm. Trăm vạn đại quân tản ra, trong trời sao có nhiều không gian chạy trốn như trên dưới xung quanh, khó có chuyện người chen người.
Miêu Nghị cưỡi Hắc Thán xông thẳng tới trước khiến mọi người biết thực lực thật sự của hắn, tốc độ ra thương nhanh, thường người ra tay trước lại bị hắn đánh sau một thương hất bay ra ngoài. Miêu Nghị lao thẳng tới trước như chém vào ngọn sóng mở một đường máu, hầu như không ai đỡ nổi một kích của Miêu Nghị.
Quan trọng là không ai muốn đánh với Miêu Nghị, đa số người không oán không thù với hắn, ai chịu liều mạng cùng hắn? Cộng thêm Miêu Nghị vũ dũng khiến người hoảng sợ, sĩ khí bị hắn đánh tan tác hết.
Đằng Phi vuốt râu nhìn Miêu Nghị chằm chằm, khen từ tận đáy lòng:
- Thương pháp hay!
Ngựu đại thống lĩnh càng mạnh mẽ lợi hại thì người ở phía sau càng không dám chạm vào mũi nhọn. Miêu Nghị một đường thẳng xông lên, người tách ra trên dưới trái phải nhanh chóng né tránh.
Chốc lát sau một người một ngựa ngang nhiên xuyên qua trăm vạn đại quân, giết ra một con đường máu.
Người xem cuộc chiến ngơ ngẩn, trăm vạn đại quân rung động, Bích Nguyệt Phu Nhân hé môi như không dám tin đây là thuộc hạ của nàng.
Đám người Chương Hãn Phương há hốc mồm, mặt Tô Lực trắng bệch.
Cơ mặt Hạ Hầu Long Thành co giật lẩm bẩm:
- Giả heo ăn cọp, mợ nó, ký khế ước là muốn hố chết đại gia đây mà!
Cao Quan hơi ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị chăm chú.
Trận thế của trăm vạn đại quân bị chia hai, phân biệt rõ ràng, người ở giữa đã bị Miêu Nghị một thương một ngựa giết tan tác, hàng ngàn cái xác trôi bềnh bồng. Một số trúng thương nhưng chưa chết thì bị huyết sát xâm nhiễm lăn lộn kêu gào giữa hư không.