Một tướng lĩnh vào phủ, một đường đi vào chính đường, gặp được tân nhiệm đô thống liền làm lễ, tới gần lấy ra ngọc điệp, truyền âm nói:
“Đại nhân, pháp ấn trên ngọc điệp này không sai, quả thật là của Vương Trác, xem ra Vương Trác không chết!”
Tân đô thống liếc mắt:
- Bản thân ta không biết so sánh hả? Còn cần ngươi nói? Gọi ngươi tới không phải chuyện này, ta hỏi người, tình hình bên dưới thế nào, không nói lung tung chứ?
Tướng lĩnh lắc đầu nói:
- Gây ra động tĩnh lớn như vậy, có thể nhịn được không xôn xao?
Đô thống nghiêm mặt nói:
- Ta nghe được tin tức, bên trên lập tức sẽ phái người giám sát vào ở bảo huynh đệ bên dưới ngậm miệng cho kín, bực tức nhét vào bụng, vì một chút lời bực bội mà bỏ mạng thì không đáng, chờ đên khi chém đầu thì đừng trách ta không giữ được bọn họ.
Tướng lĩnh thở dài:
- Có giỏi thì giết sạch đi, ta xem lúc đó ai đi bán mạng cho hắn.
Bịch! Đô thống đạp hắn một cái.
- Ngươi còn chưa xong? Ngậm miệng thối lại cho ta!
Tướng lĩnh kia liền cười hắc hắc bỏ chạy.
Còn đô thống sau đó đặt mông ngồi xuống, cũng không nhịn được lắc đầu thở dài:
- Doanh Thiên Vương à Doanh Thiên Vương!
Phủ nguyên soái Sửu Lộ, mấy đại tướng cùng đi vào, thẳng đến đại sảnh tiếp khách soái phủ, gặp được Thành Thái Trạch ngồi trong phòng, chúng tướng cùng chắp tay làm lễ chào.
- Đại Soái!
Thành Thái Trạch phất tay hai bên, ra hiệu ngồi xuống, sau đó hỏi:
- Quân tâm bên dưới thế nào?
Chúng tướng lắc đầu, một người nói:
- Đại soái, mọi người xôn xao, bàn tán ra vào.
Thành Thái Trạch nhíu mày im lặng.
Chúng tướng đang ոói ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đánh mắt với nhau, cuối cùng một người cố mà đứng dậy, chắp tay nói:
- Đại soái, cơ hội trời cho, sao không nhân dịp này liên lạc bệ hạ, ta nghĩ bệ hạ sẽ động lòng.
Thành Thái Trạch chợt nhướng mắt, hắn tự nhiên biết mọi người ở đây có ý gì, nhìn mặt từng người ở đây, quan sát phản ứng của mỗi người.
Chúng tướng lại nhìn nhau, bỗng toàn bộ đứng dậy, chắp tay đồng thanh nói:
- Chúng ta thề chết nghe theo đại soái sai khiến!
Đây là muốn chơi khoác hoàng bào lên thân mà! Thành Thái Trạch hiểu được ý những người này, đây là gặp được một cơ hội, muốn để mình nhân dịp lật đổ Doanh Cửu Quang, như vậy những người này tự nhiên cũng được nước lên thuyền.
- Đại soái đang lo thái độ của ba quân nam tây bắc? Theo ty chức thấy, căn bản không cần lo, đại soái chỉ là thay thế Doanh Cửu Quang, có thể hứa hẹn với ba cánh quân, sau này sẽ không làm trái đường lối Doanh Cửu Quang, tiếp tục bảo trì hợp tác với bọn họ đối đầu Thiên Cung, tự nhiên không lo.
- Đại soái, hiện tại lòng quân tan rã, từ trên xuống dưới đều oán thân dậy đất với Doanh gia, kẻ mất đạo không người lo, kẻ đắc đạo nhiều người giúp, ai đứng ra lên tiếng trước, người đó có thể được lòng người, ai liên lạc bệ hạ trước, người đó có thể rút hạng đầu, không thể bỏ lỡ thời cơ!
Rầm! Thành Thái Trạch đột nhiên vỗ bàn, bàn trà rơi xuống vỡ đầy đất quả thật là dựng râu tóc, chỉ vào chúng tướng giận dữ quát:
- Càn rỡ! Bổn soái đi theo Vương gia nhiều năm, chịu ân trọng của Vương gia, đang lo lắng phải làm sao giúp Vương gia giải sầu, các ngươi dám xui khiến bổn soái mưu phản, thật là nào có lý này! Nếu không phải nể tình các ngươi đi theo ta nhiều năm, hôm nay nhất định không thể tha! Bổn soái cảnh cáo các ngươi, bổn soái thề chết theo Vương gia, tuyệt không cho nghịch tặc có cơ hội xen vào. Sau này còn ai dám nói lời phản nghịch này, nhất định chém không tha! Cút!
Chúng tướng cúi đầu không nói, đều yên lặng chắp tay lùi lại lục tục lui ra cửa mới quay người bước đi.
Đợi cho tiếng bước chân bên ngoài đã xa, Thành Thái Trạch chắp tay cúi đầu quanh quẩn trầm tư trong phòng khách, bên dưới bảo hắn liên lạc Thanh Chủ, lại không biết Thanh Chủ đã sớm có liên lạc với hắn, hắn không đồng ý với Thanh Chủ, cũng không báo chuyện này cho chúng tướng, càng không tùy tiện bày tỏ, ai biết trong những tướng lĩnh này có ai âm thầm nghe theo lệnh của Doanh Cửu Quang hay không.
Hồi lâu, bước chân chợt ngừng, lấy ra một cái tinh linh liên lạc Nguyên soái Tử Lộ.
Nào không biết lúc này Đằng Phi cũng đang quanh quẩn trong tĩnh thất do dự không thôi, nhận được truyền tin hỏi:
- Thành huynh có chuyện?
Thành Thái Trạch:
- Ta nhận được một khối ngọc điệp.
Đằng Phi sửng sốt, lập tức trả lời:
- Chổ ta cũng có một cái.
Hai người đồng thời thở phào, xem ra Tư Mã Vấn Thiên quả thật không lừa bọn họ, chỉ là trước đó hai người căn bản không dám hỏi nhau.
Thiên Cung, bên trong Đông cung, Chiến Như Ý lên lầu các nhìn ra dãy nhà liên miên, ánh mắt u ám, nỉ non những lời chỉ có bản thân nghe rõ:
- Thiên hạ phong vân, ngươi không chịu cô đơn, cuối cùng cũng đi thành người lạ, không chết không thôi.
- Ngưu Hữu Đức này ăn gan hùm mật gấu, dám chống lại Vương gia, sớm muộn gì cũng không chết tử tế!
- Hắn nào có thực lực chống lại Vương gia, còn không phải một đám ở Thiên Tẫn Cung sau lưng gây họa, thiên hạ có ai không biết cái đám đó là thứ gì, trải qua mấy triều, là nổi danh thích nấp đằng sau, làm toàn chuyện không thể lộ ra. Theo ta thấy, bệ hạ phải sớm đề phòng cái đám kia, tránh cho lúc nào chịu thiệt cũng không biết.
Ngân Sương, Bạch Tuyết lòng đầy căm phẫn, ở đằng sau Chiến Như Ý mỗi người một câu, lên án không ngừng.
... Cùng lúc, trong thiên hạ, ở những chỗ khác nhau, lại đồng thời xảy ra rất nhiều chuyện.