- Ừ!
Miêu Nghị gật đầu, đi qua đi lại nói:
- Lấy phục binh tại Thái cổ làm cái cớ, khiến ba phương liên thủ bức Thanh Chủ vứt bỏ chống lưng cho Thành Thái Trạch, bức đến Thành Thái Trạch không còn đường ra chạy tới nương nhờ bên này, trước mắt xem ra kế hoạch sơ bộ của chúng ta hắn đã đạt thành, vấn đề hiện tại là, Thanh Chủ quả thật sẽ động thủ với bản vương ư? Nếu hắn không động thủ, đưa Thành Thái Trạch sang đây khác gì tự chọc phiền toái cho chính mình.
Dương Khánh tiến ngôn nói:
- Thái cổ một ngàn vạn Phá pháp công, U Minh đại quân năm ngàn vạn Phá pháp cung, Thanh Chủ đâu thể dễ dàng nhường cho vương gia? Lúc trước khi đàm phán, nếu hắn kiên trì để cận vệ quân tới tiêu diệt U Minh đại quân, thuộc hạ còn tin tưởng hắn không có ý tưởng này, nhưng hắn đáp ứng để vương gia tiêu diệt phản quân nhẹ nhàng như vậy, trong đó tất có kỳ quặc. Lại thêm kế hoạch thích sát của Ảnh vệ, kế hoạch phục sát tại Thái cổ, không điểm nào không chứng minh Thanh Chủ đã hạ sát tâm với vương gia. Quay đầu lại nhìn, trước đây năm trăm triệu nhân mã ngoái sang định trụ Đông quân, trong tối lại kiếm chỉ vương gia, chứng minh Thanh Chủ hoàn toàn có thao lược cũng thủ đoạn như thế! Đã có sát tâm, lại thêm sáu ngàn vạn Phá pháp cung không thể dễ dàng rơi vào tay người khác làm thúc đẩy, cộng với thao lược sẵn có của bản thân, đã hoàn toàn hội đủ các nhân tố chứng tỏ hắn muốn động thủ với đại nhân. Nếu suy đoán trước đó của thuộc hạ không sai, hắn tất sẽ lấy lui làm tiến, vứt bỏ chống lưng cho Thành Thái Trạch, triệt ly Đông quân, để Thành Thái Trạch cùng Đằng Phi tự giết lẫn nhau, như thế kỳ thực Đông quân vẫn bị hắn ấn chặt, vương gia lại dồn nhân mã tinh lực đặt vào tiêu diệt phản quân, về phần hai người Khấu, Quảng hắn hoàn toàn có thể mượn tay Phật chủ kiềm chế, đến lúc đó liền buông toàn lực đối phó vương gia, dịp tốt như vậy hắn đâu thể lỡ qua? Nếu không vì sao khi đã đàm thỏa điều kiện, mọi người đã có thể bình an vô sự, năm trăm triệu viện binh của Cực lạc giới vẫn chưa có dấu hiệu giải tán? Lùi một bước mà nói, giả như chúng ta phán đoán sai lầm, hắn không có ý tưởng làm hại vương gia, khi đó vương gia giao ra nhân mã Thành Thái Trạch cũng không muộn. Bây giờ then chốt là, vương gia không thể không đề phong dụng tâm hiểm ác này của Thanh Chủ, lúc này không phòng, không làm chuẩn bị trước, một khi xảy ra chuyên vội vã ứng phó thì đã muộn. Nếu Thanh Chủ thật muốn động thủ, đó chính là hắn bức phản vương gia!
- Nói có lý, không thể không phòng!
Miêu Nghị gật đầu, thầm cho là đúng, tại chỗ ném ra một tấm tinh đồ la bàn, coi chừng hỏi:
- Ngươi dự tính hắn sẽ xuống tay từ nơi nào trước?
Dương Khánh trầm ngâm nói:
- Quân cận vệ được xưng bốn ti đại quân, kỳ thực mọi người đều lòng dạ biết rõ đó là biểu tượng, là Thanh Chủ kêu ra để hù dọa người khác thôi. Mặc dù có một số kiến chế mọi người chỉ nghe nói qua về sự tồn tại của nó, lại một mực đang làm cái gọi là chấp hành nhiệm vụ, mọi người đều chưa từng thấy qua. Mấy vị vương gia thống kê qua thuế thu thiên hạ, đối với Thanh Chủ có thể nuôi được bao nhiêu nhân mã đều lòng dạ biết rõ, kỳ thực cũng lại là đám người bày biện ngoài sáng kia thôi, hai ty rưỡi là cùng. Mà mấy vị vương gia tuy mỗi người được xưng hơn ty quân, nhưng đa phần là nhân viên tầng đáy, những người kia còn không đạt tới Phi Thiên cảnh giới, ai chiếm được địa bàn bọn họ sẽ đao hướng người đó, hoàn toàn có thể lơ là không kể, bốn quân mỗi bên có thể kéo lên chiến trường nhiều nhất chỉ chừng ba ty. Nhân mã có thể chinh chiến của bốn vị vương gia ngoài miệng nói là mười hai ty, nhưng ai mà không biết, luận trình độ tinh nhuệ căn bản không cùng một thư bậc với hai ty rưỡi nhân mã cận vệ quân, lại thêm cận vệ quân người người trang bị Phá pháp cung, đủ để uy hiếp mấy vị vương gia. Thanh Chủ không cần thủ địa bàn, có thể tập trung tài nguyên đi theo hướng tinh binh, điểm này mấy vị vương gia không so được.
Miêu Nghị:
- Điểm này bản vương tự nhiên là biết, bằng không bản vương cũng đã không gấp gáp được đến nhóm Phá pháp cung này, cơ hội thắng duy nhất của chúng ta là tập trung tại nguyên lấy nhiều đánh ít, trừ đó ra căn bản không có thắng tính! Vấn đề then chốt là, một khi Thanh Chủ muốn tiến công, tuyệt sẽ không để chúng ta dễ dàng biết được bố trí binh lực công kích, sẽ không cho chúng ta cơ hội lấy nhiều đánh ít.
Dương Khánh:
- Nhân mã cận vệ quân một mực bố trí lưu động, nhưng có một chỗ nhân mã luôn cố định, dù bố trí lưu động thế nào, nhân mã hố về quanh Thiên cung, gần gần xa xa vẫn trường kỳ duy trì tam trăm triệu đại quân, nghiêm mật củng vệ (bao bọc chung quanh) Thiên cũng an toàn, nhân mã nơi này tạm thời hắn sẽ không dễ dàng động tới, vừa động tất sẽ dẫn tới mấy vị vương gia cảnh giác.
Miêu Nghị sờ lên cằm suy xét nói:
- Cũng tức là nói, tám trăm triệu nhân mã này tạm thời có thể bài trừ khỏi lực lượng nhân mã công kích chúng
ta.
- Không sai!
Dương Khánh gật đầu, vươn tay ra dấu nói:
- Số nhân mã thừa lại, dưới tình huống bình thường, trong cảnh nội tứ quân đều có bốn trăm triệu nhân mã cận vệ quân trường kỳ lưu động trú đóng, còn có một trăm triệu du tẩu chấp hành nhiệm vụ lâm thời ở các nơi. Lần này Đông quân xảy ra chuyện, trừ tập kết bốn trăm triệu nhân mã bàn địa Đông quân, một trăm triệu nhân mã du tẩu kia cũng được tập kết tới, tụ thành năm trăm triệu đại quân, hiện tại đã tập thể rút đi, sợ là sẽ dùng đến đối phó vương gia. Ba trăm triệu đại quân tập kết từ các nơi khác lấy Hoa Nghĩa Thiên cầm đầu dùng để bình định, lại bị vương gia kẹt chặt, một khi xay ra chuyện, lực lượng này khẳng định cũng sẽ động thủ với vương gia. Còn có bốn trăm triệu nhân mã trong cảnh nội Nam quân, nương theo bình định làm cớ, tuy bị vương gia kéo dài không có đại cử tập kết, nhưng các nơi kề cận tập kết lại cũng có quy mô nhân mã hơn chục triệu, bao gồm nhân mã cận vệ quân tại cảnh nội hai người Khấu, Quảng cũng là như thế, lấy cảnh nội Nam quân của vương gia mà nói, một khi xảy ra chuyện, những thủ vệ tại quan ải kia e rằng rất khó ngăn trở nhân mà cận vệ quân quy mô chục triệu cường hành xông vào. Cũng đồng nghĩa với, lực lượng nhân mã cận vệ quân trực tiếp đối đầu với vương gia có thể lên tới tám trăm triệu, trong cảnh nội còn có bốn trăm triệu nhân mã phân bố các nơi, bằng sức chiến đấu của bọn họ, tùy thời tứ xứ xuất kích, chặn đánh cùng chi viện, gây trở ngại cho lực lượng dưới tay vương gia, khiến tam trăm triệu đại quân kia yên tâm hạ đòn sát thủ với vương gia! Hiện tại nhìn từ toàn cục vương gia liền biết, Thanh Chủ nương theo bình định cùng chuyện ở Đông quân làm màn che, đã lặng không tiếng thở bất tri bất giác hình thành nên bố cục hoàn mỹ ngay dưới mi mắt chúng ta, không động thủ thì nhìn như vô hại, một khi động thủ chính là một kích trí mạng, thủ đoạn người này quả thật lợi hại! Nếu thủ hạ không đoán sai, lúc đại quân Cực lạc giới tiến vào cảnh nội Thiên Đình, cũng là lúc Thanh Chủ hạ đòn sát thủ!