Hai người hỏi đối phương có mạnh khỏe hay không, nhân cơ hội này, Phi Hồng lần nữa bí mật hỏi:
- Mẫu thân, có thể xác nhận vị trí sao mình bị không?
Đây cơ hồ là chuyện nàng mỗi lần cùng mẫu thân gặp mặt đều muốn hỏi, nàng biết Miêu Nghị mấy năm nay sở dĩ không cách nào hạ thủ cứu mẫu thân nàng cũng là bởi vì không cách nào khác xác nhận mẹ nàng rốt cục bị nhốt ở nơi nào, căn bản là không biết hạ thủ từ đâu.
Mẫu thân nàng trả lời:
- Nơi ở âm u không có ánh sáng, quả thực không xác định được. Hài tử, nếu như thực sự không được thì không cần lo cho mẹ, những người kia sẽ không để cho ta đi, ngươi không phải tiếp tục hi vọng nữa, chỉ cần ngươi có thể sống sót, thì tốt hơn hết thảy.
- Không được! Dù cho còn có một tia hi vọng cuối cùng, chúng ta cũng không thể buông tha, ta nhất định phải nghĩ cách cứu mẫu thân rời khỏi đây.
Trong Thiên Tần Cung, Vân Tri Thu tân quý Vương phi đang bái kiên thiên hậu, cùng thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ bước chậm ở trong hoa viên, thiên hậu sắc mặt rõ ràng khó coi.
- Không dám. Ngưu thiên vương quyền cao chức trọng còn để mắt đến bổn cung sao?
- Nương nương, ta nghĩ có nhiều chuyện người đã hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Ha ha, cảm thấy bổn cung đã không còn giá trị lợi dụng liên bỏ đi, thật đúng là hiểu lầm lớn.
- Xem ra nương nương thật sự là hiểu lầm rồi, nhưng nói đi nói lại thì có chút hiểu lầm vốn là do Vương gia cố tình làm, mục đích đúng là muôn cho nương nương hiểu lầm, bằng không lần này ngã xuống không phải là Hạo Đức Phương, mà là U Minh Tổng đốc phủ Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ ngây người, xoay chuyển ánh mắt.
- Có ý gì?
Vân Tri Thu than thở:
- Nương nương có biết Vương gia lúc đó đang ở U Minh phủ Tổng đốc tình cảnh nguy hiểm cỡ nào? Lệnh Hồ Đấu Trọng năm mươi triệu tinh nhuệ đầu hàng U Minh, nương nương chẳng lẽ tưởng Vương gia mưu đồ? Không phải, ở sau lưng mưu đồ người là bệ hạ, Vương gia trước nằm mơ cũng không ngờ Lệnh Hồ Đấu Trọng sẽ dẫn nhân mã đầu hàng hắn, là bệ hạ để cho Lệnh Hồ Đấu Trọng đầu hàng U Minh. Bệ hạ có mục đích gì? Quỷ Thị Tín Nghĩa Các! U Minh Chi Địa đột nhiên thêm nhiều nhân mã như vậy, có nghĩa là triệt để nắm trong tay U Minh Chi Địa, nương nương cảm thấy Hạ Hầu gia có thể bỏ mặc không quan tâm sao? Bệ hạ đây là muốn mượn đao giết người, bức Vương gia và Hạ Hầu gia lật mặt, bởi vì Vương gia là người của nương nương, gián tiếp ép nương nương và Hạ Hầu gia tách ra, bệ hạ không hy vọng nương nương bị Hạ Hầu gia khống chế. Mà Hạ Hầu gia cũng vậy không hy vọng Vương gia và nương nương tiếp xúc quá gần, bởi vì mục đích của Hạ Hầu gia là không chỉ muốn khống chế nương nương, mà còn muốn khống chế người sẽ làm thượng đế tiếp theo, cũng chính là Nguyên Tôn điện hạ! Nương nương cảm thấy Hạ Hầu gia sẽ hy vọng nương nương trên tay năm giữ nhiều nhân mã như vậy sao?
Hạ Hầu Thừa Vũ khóe miệng nhếch một cái. Trong mắt lóe lên tia lo lắng.
Vân Tri Thu tiếp tục nói:
- Nhưng Vương gia biết rõ những nhân mã này đối với nương nương và điện hạ mà nói có ý nghĩa trọng đại, không thể không hao tâm trấn an Hạ Hầu gia bên kia, phải giả bộ cầm binh đề cao thân phận làm cho nương nương hiểu lầm.
Hạ Hầu Thừa Vũ cười lạnh một tiếng.
- Chẳng lẽ làm bổn cung là đứa trẻ lên ba hay sao? Nếu thật sự là như thế vì sao không thông báo bổn cung một tiếng, lẽ nào bổn cung là một người không biết phải trái hay sao?
Vân Tri Thu cùng đi chậm.
- Không phải là như thế, chỉ vì bên cạnh nương nương tai mắt nhiều quá, mọi cử động của nương nương đều bị giám sát, việc này không thể so với trước kia, tâm tình của nương nương chỉ cần hơi chút bại lộ. Hạ Hầu gia sẽ hạ tử thủ với U Minh Tổng đốc phủ, tuyệt sẽ không để mất đi sự khống chế nhiều nhân mã như vậy vào tay nương nương, Hạ Hầu gia phải tuyệt đối khống chế nương nương, khống chế Nguyên Tôn điện hạ, khống chế thiên để tương lai, để bảo đảm Hạ Hầu gia có thể vĩnh viễn chiếm giữ thiên hạ.
Hạ Hầu Thừa Vũ khóe miệng lại căng lên một cái. khống chế nàng, khống chế nhi tử của nàng, Vân Tri Thu nhắc lại nhiều lần điều này, làm cho trong lòng nàng bị kích thích, bởi vì nàng rất rõ, chuyện này đích xác chính là mục đích của Hạ Hầu gia, muốn vĩnh viễn thao túng nàng, chí ít chính nàng ta cũng cho là như vậy.
Quan sát phản ứng của nàng ta, Vân Tri Thu tiếp tục nói:
- Vương gia trên nghe theo bệ hạ, bên trong là Hạ Hầu gia, bên ngoài là Hạo Đức Phương, không đắc tội ai, vì sao lại đắc tội nương nương? Vương gia giữ gìn mối quan hệ tốt với tất cả các bên không tốt sao? Chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy nương nương thể đơn lực bạc dễ bắt nạt? Nương nương cảm thấy Vương gia có cần phải lòng dạ nhỏ mọn như vậy không? Nương nương lẽ nào chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao? Đến khi Vương gia ổn định lại nhân mã của U Minh xong, phiền phức lại tới nữa rồi, tứ quân nhân mã nội bộ không ngừng đấu đá, thực lực vẫn duy trì cό định, duy chỉ có Đại Quân U Minh thu được địa bàn rộng lớn, mấy vạn năm tới đây thực lực không ngừng tăng lên, đã uy hiếp đến Hạo Đức Phương, mà bệ hạ cũng có ý gây xích mích thế lực khắp nơi nội loạn. Đại Quân U Minh đối mặt với sống còn, nguy cơ tứ phía, đột nhiên xuất hiện một cơ hội, Vương gia quyết đoán ra tay, không đợi Hạo Đức Phương ra tay mà ra tay trước lấy ưu thế nên mới có cách cục hôm nay. Nương nương, người có biết Vương gia nắm được cơ hội gì ra tay không? Hơi suy tư Hạ Hầu Thừa Vũ liếc nàng.
- Không biết!
Mặc dù bốn phía không người, Vân Tri Thu vẫn nói nhỏ.
- Hạ Hầu gia xuất hiện nội loạn. Tào Mãn soán vị giết gia chủ Hạ Hầu Lệnh, cần đại quân của Vương gia phụ cận che chở!
- Cái gì? Hạ Hầu Thừa Vũ la thất thanh, quá sợ hãi.