Bách Lục lấy ra tinh linh thông báo, sau đó đưa tay ra mời, tự mình dẫn mấy người vút không rời đi.
Phi hành trên tinh cầu không khí lay động, lực cản quá lớn, lại không gia tăng tốc độ, chắc chắn không thể so sánh với trong tinh không, mấy Thái Liên tu sĩ không tới hai canh giờ đã tới nơi cần đến, Miêu Nghị xem chừng đã đến một chỗ khác của Tuệ Lâm tinh.
Trước mắt là bích hải mịt mờ, có mấy tiểu đảo đơn độc. Bách Lục dẫn mấy người rơi vào trên hải đảo lớn nhất ngủ lại chờ đợi.
Ở trên hải đảo tầm nửa ngày sau, Miêu Nghị nhận được một tin tức tốt, là Phổ Lan cư sĩ truyền tin tức đến, nói là bên phía Linh Sơn đã giúp hắn khơi thông xong, Miêu Nghị hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tới Linh Sơn xem một chút, nhưng những chỗ có thể nhìn có hạn. Đại Lôi Âm Tự của Phật chủ thanh tu chắn không thể để hắn mò mẫm đi dạo, những gì nàng có thể làm được cũng chỉ có như vậy, hỏi Miêu Nghị thấy thế nào.
Chuyện này Miêu Nghị có thể hiểu được, Đại Lôi Âm Tự tương đương νới Thiên cung Thiên đình, làm sao có thể tùy ý để hắn tự tiện xông vào, chút bối cảnh của hắn muốn hù dọa người khác có thể được, nhưng muốn hù dọa Phật chủ quả thực là nói giỡn, dĩ nhiên là tạ ơn Phổ Lan cư sĩ, tỏ vẻ sau khi du ngoạn một thời gian ngắn sẽ tới Linh Sơn khai mở nhãn giới.
Tóm lại bất kể như thế nào, có thể tới Linh Sơn khai mở nhãn giới đích xác là niềm vui ngoài ý muốn trong hành trình tới Cực Lạc giới lần này.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Miêu Nghị đang ngồi tu luyện trên một hải đảo, phía ngoài Diêm Tu chịu trách nhiệm đề phòng lặng lẽ đi đến, ghé vào lỗ tai hắn truyền âm một tiếng:
- Đại nhân.
Miêu Nghị khẽ mở mắt, hỏi:
- Chuyện gì?
Diêm Tu:
- Thuộc hạ cảm thấy tình huống bên ngoài có chút không đúng.
Miêu Nghị ngẩn ra, chậm rãi thu công, hỏi:
- Làm sao không đúng?
Diêm Tu:
- Nếu là kỳ quan hiếm thấy, hẳn là còn có những người khác cũng tới xem mới đúng, nhưng vì sao không thấy bất kỳ người ngoài nào, chỉ có mấy người chúng ta?
Miêu Nghị lặng yên một lát, lẽ nào Tuệ Lâm nhất phái có ý đồ gì với mình? Theo lý mà nói thì không thể mới đúng, Tuệ Lâm nhất phái hẳn là không có lá gan lớn như vậy. Nhưng kinh nghiệm trải qua nhiều nguy hiểm hắn vẫn nên cẩn thận hơn mới phải:
- Ngươi đi hỏi Bách Lục xem xảy ra chuyện gì.
Diêm Tu:
- Đã hỏi rồi, ý tứ của hắn là, chúng ta có thể tới hơi sớm, có lẽ rất nhanh sẽ có những người khác.
Miêu Nghị vuốt cằm:
- Vậy thì đúng rồi, hắn cũng không có lý do hại chúng ta, nếu thật sự muốn đụng đến chúng ta cũng không có lý do trì hoãn, khi ở trong sơn tự nhân thủ nhiều động thủ không phải tốt hơn.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đại nhân vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Diêm Tu lại khuyên nhủ.
Cũng không phải hắn không cảnh giác, mỗi lần đi theo Miêu Nghị ra ngoài, Vân Tri Thu đều sẽ dặn dò hắn, cũng liên tục nhắc nhở hắn cẩn thận, chính là sợ hắn khinh thường sơ sót. Sau khi tới Cực Lạc giới, Vân Tri Thu lại càng mỗi ngày liên lạc nhắc nhở hắn, nói hắn nhất định phải bảo đảm an toàn của đại nhân, nếu đại nhân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Gần nửa ngày sau, Diêm Tu lại tiến vào sơn động, sau đó Miêu Nghị theo hắn ra ngoài đứng ở bờ biển nhìn ra biển rộng mênh mông.
Mặt biển sóng xanh dập dờn trước sau như một, không thấy có bất kỳ dấu hiệu kỳ quan sẽ xuất hiện, quan trọng nhất là vẫn không có người ngoài xuất hiện, thật sự có cái gì không đúng.
- Những người khác đâu? Có ở đây không?
Miêu Nghị chậm rãi quay đầu nhấn mạnh từng chữ hỏi.
Diêm Tu:
- Đang ngôi tọa thiền trong sơn động bên kia, mới vừa nhìn rồi người vẫn còn ở đây.
Miêu Nghị lập tức làm phép cất cao giọng:
- Đại sư, cái gọi là kỳ quan của ngươi còn phải đợi tới khi nào?
Dứt lời một lát, trên mặt Bách Lục khẽ hiện ra nụ cười toan tính từ sơn động bên kia đi ra, tới nơi này, cười nói:
- Xem ra Ngưu tổng trấn không muốn đợi nữa rồi.
Bên trong một sơn động khác Diệu Tồn cũng đi ra, hiển nhiên cũng bị thanh âm của Miêu Nghị làm cho kinh động. Sau khi nàng vào sơn động vẫn tĩnh tu chờ kỳ quan xuất hiện, ở chỗ này nàng không có lo lắng gì, cũng thản nhiên vô cùng.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, cười lạnh một tiếng:
- Không phải Ngưu mỗ không muốn đợi, mà là trong đôi mắt Ngưu mỗ không chịu được có hạt cát. Ngưu mỗ giết quá nhiều người, sát tính quá nặng, sợ khống chế không được bản thân gây ra hiểu lầm gì làm vấy bẩn thánh địa của Phật môn! Cái gọi là kỳ quan của đại sư, đến nay vẫn chưa có người nào cùng hưởng với Ngưu mỗ, có phải quá mức cất nhắc Ngưu mỗ rồi hay không? Lập tức cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta sẽ lấy đầu con lừa ngốc nhà ngươi!
Lời này hoàn toàn không lưu lại một chút tình cảm, vừa mở miệng đã nghiễm nhiên rút đao khiêu chiến, không chút khách khí. Diệu Tồn và Bách Lục nghe thấy sắc mặt đồng thời biến đổi. Hai người lúc trước nhìn Miêu Nghị còn rất ôn hòa, rất khách khí, ai ngờ nói trở mặt liền trở mặt, lời nói vô cùng kích động.
Một câu con lừa ngốc chẳng những mắng Bách Lục, cũng tiện thể kéo cả Diệu Tồn vào trong, nữ con lừa ngốc!
Đối với lần này, Miêu Nghị không cho rằng có cái gì không ổn, nếu thật sự muốn có vấn đề, không nói khó nghe chẳng lẽ còn muốn nói lời dễ nghe hay sao? Chỉ sợ động thủ cũng tránh không được.
Nếu không có vấn đề, nếu Bách Lục thật sự có thể cho hắn một lời giải thích rõ ràng, vậy dĩ nhiên là hiểu lầm. Miêu Nghị hắn chịu nhận lỗi hạ thấp tư thái cũng có thể vãn hồi.
Tóm lại Miêu Nghị hắn hiện tại không có kiên nhẫn trì hoãn với Bách Lục nữa, nhất định phải hoàn toàn ngả bài với đối phương, còn muốn nghe lời dễ nghe?
Đây chính là chỗ bất nhất giữa Miêu Nghị và Dương Khánh. Dương Khánh là người trước khi chuyện chưa rõ ràng sẽ tận lực không làm loạn, biết rõ rồi mới nói, còn Miêu Nghị thường là làm rõ chuyện rồi mới nghĩ cách bổ túc, loại cá tính này nói khó nghe là vọng động, nói dễ nghe là quyết đoán, cũng là thứ Dương Khánh không có đủ.
Dĩ nhiên, có một điểm thực tế bất luận kẻ nào cũng khó né tránh, nếu thực lực của Bách Lục ở cảnh giới nào đó Miêu Nghị chỉ có thể nhìn mà không thể cầu, vậy Miêu Nghị hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu không là tự mình muốn chết.
Sắc mặt Bách Lục trở nên khó coi, hắn dù gì cũng là tu sĩ Thái Liên tứ phẩm, còn Ngưu Hữu Đức chẳng qua là Thái Liên nhất phẩm, nhưng một lời không hợp liền cuồng ngôn muốn lấy đầu hắn, còn mắng hắn là con lừa ngốc, tượng đất còn có ba phần tính nóng, người xuất gia cũng không phải là người chết, trong lòng cũng dâng lên một luồng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế xuống.
Cũng không phải hắn sợ Miêu Nghị, mà là kiêng kỵ bối cảnh của Miêu Nghị. Khấu Thiên Vương mặc dù không phải là người của cực lạc giới, nhưng cũng không phải người hắn có thể chọc được phải đè ép tức giận nói:
- Ngưu tổng trấn, hỏa khí không nên quá lớn.