- Có muốn dẫn theo bọn người Thanh Nguyệt không?
- Không cần, chuyện gặp mặt Ngọc La Sát không tiện cho người ngoài biết rõ. Ngươi yên tâm, tâm lý ta nắm chắc, sẽ không tự chuốc phiền toái cho mình.
Miêu Nghị nói qua loa lấy lệ. Ngược lại hắn rất muốn dẫn theo đám người Thanh Nguyệt để giúp đỡ, thế nhưng Ngọc La Sát nhất định sẽ lục soát thân thể của hắn. Căn bản không thể giấu được đám người Thanh Nguyệt. Huống chỉ cũng đúng thật là không thể để cho bọn người Thanh Nguyệt hiểu rõ tình hình.
Sau khi mấy người xuất quan, Miêu Nghị cũng không đi quá vội vã. Trước tiên cùng đám thê thiếp khoát hoạt buông lơi thật tốt, sau đó mới dùng tinh linh liên hệ với Ngọc La Sát. Hai người đã hẹn một thời gian gặp mặt.
Mấy ngày sau, Miêu Nghị lẻ loi một mình lặng lẽ dịch dung đi ra ngoài.
Trơ mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, tinh thần Vân Tri Thu có chút không tập trung, cảm giác có chút không đúng. Lý do cảm thấy thế là bởi vì Miêu Nghị không chịu nói rõ mọi chuyện với nàng, giống như đang gạt cô chuyện gì đó.
Chẳng lẽ là một mình đi gặp tình nhân? Vân Tri Thu không nỏi nghĩ đến phương diện này. Vật nam tính của Miêu Nghị không phải là nàng chưa từng lình giáo qua.
Thật sự nàng không đoán sai. Miêu Nghị quả thật là riêng tư đến gặp tình nhân. Lúc trước hẹn gặp mặt Ngọc La Sát ở Hoàng Phủ Tứ Quân, kỳ thật cứ cách một đoạn thời gian hắn lại trở về thế giới nhỏ của mình một chuyến để thăm Tần Vi Vi.
Đây cũng là Vân Tri Thu thúc giục hắn đi đấy. Phía bên Dương Khánh có tác dụng trọng đại, Tần Vi Vi cũng không thể đối xử lạnh nhạt được. Mà Miêu Nghị lại thừa cơ hội này thuận tiện đến Hoàng Phủ Tứ Quân phong lưu khoái hoạt một chút. Đây là một công đôi việc cũng không sợ làm lỡ chuyện lớn.
Một khi bị người ta phát hiện, hậu quả không phải là hai người có thể gánh chịu đâu, thế nhưng vẫn phải mạo hiểm như thế.
Nơi gặp mặt với Ngọc La Sát, là một quả tinh cầu cách cửa vào Cực Nhạc Giới không tính là quá xa, là một đảo hoang lênh đênh giữa biển.
Sau khi đã dịch dung, Miêu Nghị, từ trên trời giáng xuống. Đáp xuống đảo hoang, thấy bên bãi đá ngầm trên bờ biển có một lão phu nhân đang đứng đó, phất phất tay cười ha hả nói:
- Ngọc La Sát.
Lão phu nhân kia quay đầu nhìn lại, lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn, có chút kinh ngạc nói:
- Sao ngươi khẳng định được là ta?
Miêu Nghị trong lòng khẽ giật mình, thầm kêu sơ sẩy rồi, lúc trước là hắn sợ có sự lừa dối thế nên lúc trước ở tỉnh không để dùng thiên nhãn dò xét một chút. Cái vẻ ngụy trang của lão phu nhân này đều bị hắn nhìn thấy hết. Hiển nhiên biết rõ nàng chính là Ngọc La Sát, lại không nghĩ khéo quá thành vụng. Thế nhưng hắn lại vội dùng lý do, chỉ về bốn phía thản nhiên nói:
- Trên đảo này chỉ có một mình người. Không phải ngươi thì còn có thể là ai. Ngọc La Sát, ngươi là một ác quỷ đại mỹ nhân tốt đẹp, như thế nào lại cải trang xấu xí vậy? Ngươi...A...
Hai mắt hắn trừng lớn, còn chưa kịp nói hết câu đã bị đối phương siết cổ.
Ngọc La Sát có chút nổi giận, bản thân đường đường là Ngọc Diện Phật. Gia hỏa này ngậm mở miệng lại gọi thẳng kỳ danh, làm sao lại tránh khỏi cho hắn chút giáo huấn đây. Điều làm nàng tức giận nhất chính là, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã có cảm giác gia hỏa trước mắt này căn bản chẳng có chút e ngại nào của người thường đối với mình. Thậm chí mơ hồ còn có cảm giác hắn không đặt nàng vào trong mắt, điều này làm nàng vô cùng không thoải mái. Thế nhưng nghe phong phanh đủ kiểu của Miêu Nghị, gia hỏa này đúng thật là to gan lớn mất. Trong yến thọ của Hạ Hầu Thác còn dám đánh cuộc với các đại thần trong triều. Tựa như rất phù hợp với tính cách của gia hỏa này, từ đó cũng hiểu được phản ứng hắn cứ mở miệng là gọi nàng bằng “Ngọc La Sát”.
Miêu Nghị bị nàng bóp chặt không thể nhúc nhích, hai tròng mắt thiếu chút nữa đã không mở được nữa.
Gần như muốn bóp cho Miêu Nghị tắt thở, Ngọc La Sát mới kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt hắn, xác nhận thân phận lại tiện tay buông lỏng đẩy hắn ra. Miêu Nghị ở bên kia liên tục ho khan.
- Ngươi không phải đã nói bên trong tinh vực bảo tàng luôn vô hạn tuần hoàn sau, cứ một ngàn năm mới lại trở về vị trí cũ một lần, lần tiếp theo bảo tàng mở ra không phải là chín trăm năm sau sao? Vì sao mới qua tám trăm năm ngươi đã nói có thể?
Ngọc La Sát lạnh lùng nói.
Miêu Nghị ôm cổ thật vất vả mới lấy lại hô hấp bình thường hét lên trút giận:
- Không sai, hơn tám trăm năm và gần chín trăm năm chẳng có gì khác nhau. Chỗ kia ta chưa từng đi qua, trên đường còn phải cần thời gian thăm dò, sớm hơn một chút còn hơn là bỏ qua thời gian nó mở ra. Hơn nữa chuyện này có lẽ còn có chút phiền toán, không sớm cũng không được.
Ngọc La Sát híp mắt lại nói:
- Phiền toái gì?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta lo lắng chúng ta cầm tầm bảo đi sẽ bị quân cận vệ thiên đình phát hiện.
- Quân cận vệ?
Ngọc La Sát cau mày nói:
- Chẳng lẽ bảo tàng là nơi quân cận vệ trấn thủ sao?
Vuốt vuốt ngực mình lại vặn vẹo lắc lắc cần cổ bị bóp đau, Miêu Nghị nói:
- Chuyện đó thật không có, chỉ là trên đường chúng ta đi tìm bảo vật kia thì sợ là khó có thể tránh khỏi tai mắt của quân cận vệ được. Muốn để không bị phát hiện đoán chừng có chút khó khăn.
Ngọc La Sát cảnh giác nói:
- Không phải ngươi đang cô ý tìm lý do đấy chứ?
Miêu Nghị nghe vậy đáp:
- Bản đồ bảo tàng ta đưa cho ngươi chắc còn ở trên người ngươi, đi đưa cho ta.
Sắc mặt Ngọc La Sát hơi cứng lại, thế nhưng vẫn phất tay ném qua quả cầu kim loại kia.
Sau khi Miêu Nghị đón tới trong tay thì lại vẫy vẫy tay với nàng. Ngọc La Sát khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì?
Miêu Nghị một tay nâng quả cầu kim loại kia lên:
- Tay, ta chỉ ngươi làm thế nào để gỡ bỏ mê ý đồ.
Lông mày Ngọc La Sát lại nhíu chặt, nàng rất không thích cái cảm giác bị người khác dắt mũi dẫn đi này. Thế nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Bước đến đó, xòe bàn tay ra ấn lên trên quả cầu kim loại, nội thị tiến vào bên trong quả cầu. Một luồng pháp lực ở đâu giao hội với pháp lực của nàng, dẫn dắt pháp lực của nàng và của hắn cùng đi.