Tương đối mà nói thì phía bên Miêu Nghị vẫn dễ dàng hơn chút, địa bàn không lớn, lại nhiều người, lỗ hổng có thể để Yêu tăng Nam Ba khai thác không lớn, có gì khác Đình địa bàn lớn cảm thấy khắp nơi là lỗ hổng, dễ dàng bị Yêu tăng lợi dụng.
Nửa năm không có động tình, ngay cả Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái, không khỏi hoài nghi chẳng lẽ là mình lo xa rồi, Yêu tăng Nam Ba cũng chưa biết bí mật về Luyện ngục?
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có khách không mời mà tới.
- Trương Bình?
Miêu Nghị bồi hồi trong đình viện suy tư, không nhớ nổi người này:
- Tu vi Kim Liên nhất phẩm, nói là bạn cũ của ta?
Dương Triệu Thanh bẩm báo đưa ra một tờ giấy ngọc, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hắn nói đại nhân nhìn thấy thứ này là có thể nhớ ra hắn là ai.
Thấy hắn biểu hiện có phần không đúng, Miêu Nghị nhận lấy giấy ngọc, kiểm tra bên trong phát hiện chỉ có hai chữ Bích và Hải.
Người bình thường nhìn thấy hai chữ này không khỏi liên tưởng trực tiếp tới Bích Hải, cũng chính là biển rộng, nhưng con ngươi Miêu Nghị đột nhiên co lại, nghĩ tới hai cái tên. Bích Nguyệt và Hải Uyên Khách.
Miêu Nghị và Dương Triệu Thanh tâm thần lĩnh hội nhìn nhau. Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu. Dương Triệu Thanh nhanh chóng rời đi.
Chờ một hồi, Trương Bình thông qua tầng tầng kiểm tra bị hạn chế tiến vào trong phủ Tổng đốc, ở trong đình ở hoa viên nhìn thấy Miêu Nghị, lúc này Diêm Tu đã đứng phía sau Miêu Nghị để phòng.
- Bái kiến đại đô đốc. Người tới hành lễ.
Ngón tay Miêu Nghị gõ nhẹ lên bàn, nhìn kỹ đối phương, lạnh nhạt nói:
- Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng nhớ được có người quen cũ nào như ngươi?
Trương Bình không chút hoang mang nói:
- Có phải người quen cũ hay không cũng không liên quan, người bảo ta tới đậy gặp đại đô đốc đã nói, chỉ cần đại đô đốc chịu gặp ắt sẽ biết vì sao ta tới.
Miêu Nghị
- Dám cố tỏ vẻ bí ẩn trước mặt ta, ngài sống lâu sao? Trương Bình:
- Quý nhân bảo ta tới đã nói muốn gặp mặt đại đô đốc rất khó, không thể làm gì khác là để ta tới làm nhiệm vụ liên lạc với đại đô đốc. Quý nhân đã nói chỉ cần đại đô đốc giao ra thần thảo, hắn có thể bảo đảm bí mật bên trong giấy ngọc không bị tiết lộ ra ngoài.
Miêu Nghị cau mày lại, liếc xéo Dương Triệu Thanh, trao đổi ánh mắt, quả nhiên là Yêu tăng Nam Ba đã biết bí mật kia, dùng nó để áp chế hắn.
Chỉ là hai người có chút không rõ vì sao Yêu tăng Nam Ba lại kéo dài lâu như vậy mới ra tay.
Họ không biết Diêm Tu loại bỏ cấm chế của Bích Nguyệt khiên thân hôn Yêu tăng Nam Ba bị phản phệ, cần tốn chút thời gian mới khôi phục như cũ.
Miêu Nghị gò tay lên bàn, Diêm Tu lắc mình xuất hiện, gõ lên cô Trương Bình, đánh hắn hôn mê, xoay người đỡ lấy mang đi.
Sau khi đưa Trương Bình trở lại, Diêm Tu bẩm báo:
- Đại nhân, tên Trương Bình này là một tán tu, bản thân hắn cũng không biết ai lệnh hăm tới đây, hắn đã bị không chế, có điều trong đầu chỉ có một sợi tơ vàng khống chế, có cần ta lấy ra hay không.
Nhớ tới cảnh Diêm Tu giải cứu Bích Nguyệt khi trước bị thổ huyết, Miêu Nghị nói:
- Không cần, nhân vật chân chạy tép riu này không cần tốn tinh lực như vậy, để hắn tỉnh lại, buông thả pháp lực của hắn, đê hắn liên hệ với Yêu tăng.
Diêm Tu lập tức làm theo, khiến Trương Bình tỉnh lại, cũng giải trừ cấm chế pháp lực trên người hắn.
Trương Bình tỉnh lại khôi phục pháp lực thử hoạt động tứ chi. Vui cười nói:
- Xem ra đại đô đốc đã nghĩ thông suốt.
Dương Triệu Thanh âm thầm lắc đầu, kẻ này cũng không phải không biết sợ, nếu không phải đã bị khống chế, chỉ là một tên tán tu bé nhỏ nào dám nói như vậy trước mặt đại nhân. Nhân vật nhỏ này nhất định là loại thế thân chịu chết, cho dù bọn họ thả hắn ra thì phía bên kia Yêu tăng cũng không để hắn sống.
Miêu Nghị bình tình nói:
- Liên hệ quý nhân sau lưng ngươi, nói với hắn muốn thân thảo cũng được trước tiên làm hai chuyện cho ta.
Trương Bình hỏi:
- Không biết là hai chuyện nào.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngươi có thể làm chủ thay quý nhân của ngươi sao?
Trương Bình trầm mặc một hồi, lấy tinh linh ra, không biết liên hệ với ai, sau khi liên hệ mới trả lời:
- Quý nhân nói ngươi không có tư cách mặc cả.
Miêu Nghị:
- Ngay cả tư cách mặc cả cũng không có, chẳng phải là ta sẽ luôn chịu hắn áp chế sao. Nói cho hắn, ta chỉ làm giao dịch với hắn, không chấp nhận bị áp chế, không đồng ý thì cứ tự nhiên, mấy chục triệu tinh nhuệ trong tay lão tử cũng không phải chỉ để trang trí, không phải ai muốn động vào cũng được!
Trương Bình dùng tinh linh truyền đạt nguyên văn lại lời Miêu Nghị sau đó đáp:
- Quý nhân hỏi là chuyện gì, muốn đại đô đốc nói thử xem.
Miêu Nghị:
- Một, Thiên Đình có một nơi bí mật luyện chế Phá Pháp cung, ta muốn biết là nơi nào. Hai, trong tay Quần Anh hội khống chế một nhóm người, lấy thủ đoạn không thể gặp ánh sáng cưỡng bức họ cống hiến cho Quần Anh hội, trong đó có một nữ nhân tên Giang Vân, bây giờ tên gì không rõ, giúp ta tìm nàng! Việc này đối với người khác thì khó, nhưng đối với quý nhân của ngươi thì hẳn là có biện pháp.
Trương Bình ghi nhớ chuyển lời, sau khi được đáp lại mới hỏi:
- Quý nhân nói làm sao biết ngươi sẽ không lật lọng? Miêu Nghị:
- Chuyện có thể giải quyết hào bình ta cũng không muốn phiên phức, ta cũng hi vọng hắn có thể bảo mật.
Trương Bình chuyển cáo nguyên lời xong nói:
- Quý nhân nói việc này hắn đáp ứng, hi vọng ngươi nói lời giữ lời băng không tự gánh hậu quả.
Miêu Nghị gật đầu đáp lại, Trương Bình sau khi chuyển lời lập tức bị không chê, bị Diêm Tu thu lại lên người.
- Làm việc theo kế hoạch đã chuẩn bị.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh.
Dương Triệu Thanh chắp tay nói:
- Vâng! Miêu Nghị đứng lên:
- Liên hệ Tào Mãn, bảo hắn qua đây một chuyến, nói ta mời hắn uống rượu!