Hơi trầm mặc một lúc mới nói:
- Hạ Hầu gia không phải kẻ ngu, bởi vì chút chuyện này mà náo đến thiên hạ đại loạn cũng không phù hợp lợi ích bọn họ, Thừa Vũ còn chưa có ảnh hưởng tới Hạ Hầu gia lớn như vậy. Thượng Quan, lát nữa ngươi tự mình đi tìm Tào Mãn nói chuyện, nói cho hắn, Thừa Vũ đại náo Ly cung, trẫm chỉ hơi chút trừng phạt nàng, không bao lâu tự nhiên sẽ khôi phục tự do cho Thừa Vũ, không hề có ý trở mặt với Hạ Hầu gia. Ắt phải nhắc nhở Tào Mãn, hắn không phải Hạ Hầu Thác, náo đến thiên hạ đại loạn hắn xác định có thể dọn dẹp được nổi? Điều này hẳn cũng không phù hợp lợi ích của hắn, hắn cần thời gian ổn định để kinh doanh Hạ Hầu gia. Nói rõ giới hạn của trẫm cho hắn biết, trầm tuyệt không cho phép Đông quân đã phân hoá lại lần nữa tái hợp, nếu Hạ Hầu gia dám làm loạn, bức đến trẫm không có đường lui, Hạ Hầu gia đừng hòng dễ qua!
Tuy tên họ Tào Mãn đã đổi về Hạ Hầu Mãn, nhưng bình thường vẫn quen mồm xưng là Tào Mãn.
- Tuân mệnh!
Thượng Quan Thanh ứng tiếng.
Vũ Khúc lại nghe mà tâm lý lộp bộp một cái có người động thủ với Hạ Hầu Thừa Vũ, đã xúc phạm tới giới hạn của Hạ Hầu gia, lúc này chủ động tìm Hạ Hầu gia nói chuyện, Hạ Hầu gia đâu thể không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, tên tướng lĩnh liều mình bảo vệ Chiến Như Ý sợ là gặp phải phiền hà, e rằng sẽ trở thành con tốt thi!
Tâm niệm gấp chuyển, đã chuẩn bị lát nữa lập tức bí mật đưa tên tướng lĩnh kia đi, Thanh Chủ có suy xét đai cục của Thanh Chủ, hắn cũng phải suy xét tới quân tâm dưới tay mình, tất phải bảo được tên tướng lĩnh kia, có chút chuyện hàm hồ một lúc rồi cũng dần qua!
Vừa nghĩ đến đó, Vũ Khúc lại lần nữa nhắc nhở nói:
- Bất kể nói thế nào, dù sao điện hạ cũng là ngoại sanh của Hạ Hầu gia, người có tâm làm ra một ván này, bệ hạ phải cẩn thận!
Lời không nói thấu, nhưng mọi người đều minh bạch, Hạ Hầu gia đẩy Thanh Chủ đi ra cũng là đẩy, đẩy Thanh Nguyên Tôn đi ra cũng là đẩy. Tuy khả năng này không lớn, thế lực tự thân của Thanh Nguyên Tôn quá yếu, bằng vào Hạ Hầu gia đi đẩy, đại giá tiêu tốn quá lớn, trước mắt mà nói, Hạ Hầu gia không quá khả năng nảy sinh ý niệm để Thanh Nguyên Tôn thay vào vị trí Thanh Chủ. Nhưng sợ là sợ sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, ảnh hưởng của Hạ Hầu Thừa Vũ đối với Thanh Nguyên Tôn rốt cuộc lớn đến bao nhiêu, cái đó ai cũng biết, cảm tình của nhi tử với Thanh Chủ không bằng cảm tình với Hạ Hầu Thừa Vũ. Mẫu thân chịu nhục, trong lòng đâu thể không hận!
Đám người Thượng Quan Thanh lòng dạ biết rõ, nói đến cùng, căn do còn là ở trên người Chiến Như Ý, chỉ cần bệ hạ hạ ngoạn tâm, trực tiếp giết đi Chiến Như Ý, cơn tức của Hạ Hầu Thừa Vũ liền tiêu, ngược lại còn sẽ cao hứng, cũng lại không có phiền toái gì nữa, nhưng bệ hạ có thể làm thế ư?
Quấn quýt trong lòng Thanh Chủ người ngoại không thể biết được, chỉ thấy hắn cắn môi một lúc lâu, cuối cùng từ từ nói:
- Nếu Đằng Phi thật khởi sự sợ là Nam quân sẽ xuất binh chi viện, một khi Nam quân có động tác, lập tức để U Minh đại quân binh ra U Minh kiềm chế Ngưu Hữu Đức... Để Vương Định Triều bên kia coi chừng chút, nếu Nguyên Tôn nảy sinh ý đồ khác, lập tức bác đoạt binh quyền, tạm thời khống chế nó lại, sau này tìm chỗ nào đó thích hợp cho hắn lịch luyện tiếp, đến lúc đó vi tri U Minh tổng đốc có thể cho Vương Định Triều đảm nhiệm!
Mấy người trong lòng thầm than, cuối cùng bệ hạ vẫn bảo vệ Chiến Như Ý, tình nguyện náo đến người một nhà không hợp, tình nguyện khống chế con trai mình chứ cũng không chịu hy sinh Chiến Như Ý, thật không biết Chiến Như Ý kia rốt cục có chỗ nào tốt mà khiến y mê luyến đến vậy, khiến bọn hắn không biết nói gì cho phải.
Trong Thiên Tẫn cung, Hạ Hầu Thừa Vũ trong cơn bi phẫn, việc đầu tiên muốn làm là liên hệ Tào Mãn, kể lại đại khái tình hình, đồng thời chất vấn Hạ Hầu gia có phải đã biết việc này hay không.
Kỳ thực Tào Mãn đã sớm biết khi sự thể vừa xảy ra. Nga Mi đã sớm bẩm báo cho hắn, chẳng qua Tào Mãn vẫn giả bộ hồ đồ, nói không biết việc này.
Hạ Hầu Thừa Vũ không quản hắn có biết hay không, chỉ nói một câu, để Tào Mãn ra mặt cho nàng.
Tào Mãn:
- Ngươi yên tâm, người dám động thủ νới ngươi, nhà chúng ta nhất định không bỏ qua, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Tiện nhân kia thì sao? Tam thúc, tiện nhân kia tự tiện ra khỏi lãnh cung, xúc phạm thiên điều, phải phát động triều thân bức bệ hạ xử tử!
Tào Mãn:
- Chuyện này... ngươi đừng nên nhọc lòng, ta tự có tính toán!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Tam thúc, tiện nhân kia có ý đồ sinh hạ tử tự cho bệ hạ sẽ dao động trừ vị của Nguyên Tôn, không thể bỏ qua a!
Tào Mãn:
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta nói, ta tự có tính toán!
Tâm lý hắn cũng mang hỏa khí, không hiểu nổi đến cùng Hạ Hầu Thác đang nghĩ thế nào, hay đang làm trò quỷ gì, nên trả lời có phần nóng nảy.
Sau khi kết thúc liên hệ, Hạ Hầu Thừa Vũ rung động hai vai khóc lóc, trán đặt lên một cây cột, lắc lắc đầu, lệ chảy đầy mặt, tin tức ca Lệ phi đều biết, nàng không tin Hạ Hầu gia không biết, rõ ràng là đang dối gạt nàng! Càng khiến nàng thương tâm chính là, tiện nhân kia xúc phạm thiên điều lại không việc gì, ngược lại người đường đường thiên hầu như nàng, bị kẻ dưới người động thủ mạo phạm lại bị giam lỏng, đối với nàng mà nói, Thanh Chủ quá tuyệt tình với nàng, quá tuyệt tình!
- Giam lỏng.... Giam lỏng.... Ha ha...
Hạ Hầu Thừa Vũ ôm lấy cây cột lệ chảy đầy mặt dán vào, vừa khóc vừa cười, Thanh Chủ đối đãi mình như thế, không chút nào cố cập tình con trai, người làm mẹ như nàng không chút địa vị ở trong cung như thế, ảnh hưởng chính là tương lai của nhi tử a, nàng cảm thấy người làm mẹ như mình đúng là vô dụng, có lỗi với con trai.
Bọn cung nữ bị nàng đuổi xa, không người dám kề cận.
Ha Hầu Thừa Vũ trong cơn thương tâm tuyệt vọng lấy ra tinh linh liên hệ Thanh Nguyên Tôn, bi phẫn nói:
- Tôn nhi, nương vô dụng, nương xin lỗi ngươi, ngươi nhớ kỹ, dựa ai đều không bằng dựa mình, ngươi muốn cố gắng tự lực tự cường a!
Thanh Nguyên Tôn dọa hơi nhảy, vội hỏi:
- Mẫu hậu, xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hạ Hầu Thừa Vũ mới kể lại ngọn nguồn sự tình, đương nhiên là dưới lăng kính của bản thân nàng.
Vừa nghe Chiến Như Ý có khả năng sinh hạ tử tự cho Thanh Chủ, sẽ thay thế địa vị mình, lập tức xúc động đến thần kinh mẫn cảm của Thanh Nguyên Tôn, lại nghe được mẫu thân chịu nhục, bị kẻ dưới trực tiếp động thủ khi phụ. Thanh Chủ không ngờ còn giam lỏng mẫu thân lại.
Chỉ chớp mắt Thanh Nguyên Tôn đã tức đến chảy nước mắt, từ trên sạp trong tịnh thất tu luyện nhảy xuống, một chưởng vỗ nát thạch sạp thành bã vụn, bụi khói tràn khắp phòng, tức giận đến lẩy bẩy phát run, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi lại vì tiện nhân kia mà khi nhục mẫu thân ta như thế... Chiến Như Ý, sớm muộn sẽ có một ngày ta thiên đao vạn quả tiện nhân ngươi, để rửa hận này!