- Đằng Phi làm hư đại sự của ta, còn muốn khoanh tay đứng nhìn, bây giơ Ngưu Hữu Đức muốn phía chúng ta phong kín đường trốn của Đằng Phi, hắn sẽ ra tay với Đằng Phi, để ta xem Đằng Phi hắn làm thế nào!
Tám trăm triệu Phá pháp cung a! Thế thực lực bình hành giữa bốn quân triệt để bị đánh vỡ, vừa nghe Ngưu Hữu Đức bố săn bẫy rập chờ đợi đại quân Thanh Chủ, hắn liền ý thức được vấn đề Phá pháp cung, gấp gáp thu gom lượng Phá pháp cung của cận về quân trong cảnh nội vào tay, nhưng Đằng Phi cự tuyệt xuất binh phối hợp, nơi này lại bị năm trăm triệu viện binh Phật giới kiềm chế, không dám buông tay buông chân làm một trận, còn chưa nhặt được lợi ích gì, cận vệ quân trong cảnh nội đa tránh đi, hại hắn lỡ mất dịp tốt!
Có một điểm có thể khẳng định, phía Quảng Lệnh Công chắc cũng vét được không ít Phá pháp cung, như thế, hắn liền thành bên chịu thiệt nhất, thế thực lực bình hành một khi bị đánh vỡ, tương lai nếu rơi vào thế yếu, không biết sẽ rước lấy hậu hoạn gì, làm sao có thể không tức tối cho được?
Đường Hạc Niên:
- Để bọn họ đánh lẫn nhau!
- Ừ!
Khấu Lăng Hư gật đầu:
- Thế cục hiện tại biến hóa từng giây, Thanh Chủ bỏ mặc Thiên cung, Ngưu Hữu Đức bỏ mặc vương phủ, chúng ta bên này cũng không thể bó tay bó chân, phải làm tốt chuẩn bị tùy cơ ứng biến, lập tức mệnh trên dưới vương phủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị triệt ly!
Nghiễm Thiên vương phú, Quang lệnh công cũng đang đứng trước tinh đồ la bàn chậm rãi lắc đầu than thở:
- Chín trăm triệu nhân mã đổi tám trăm triệu Phá pháp cung, đáng, quá đáng giá! Đáng tiếc chúng ta vẫn xuống tay muộn một chút, ngay cả một trăm triệu Pha pháp cung còn chưa đủ, gia hoả Ngưu Hữu Đức nay, thật đúng là căng chết lớn mật, chết đói gan bé a!
Lại quay đầu hỏi:
- Ngưu Hữu Đức để chúng ta phối hợp, phong kín đương lui của Đằng Phi, hắn sẽ tự thân xuống tay với Đằng Phi, ngươi thấy thế nào?
- Ý tương của Ngưu Hữu Đức tịnh không sai, Đằng Phi tùy thời sẽ có khả năng đảo hướng Thanh Chủ, đích xác là hậu hoạn phải trừ. Vương gia, bây giờ trọng yếu nhất chính là, sau trận chiến này trên tay Ngưu Hữu Đức giành được đại lượng Phá pháp cung, lại liên hợp nhân mã Thành Thái Trạch, rất dễ trở thành hậu hoạn, để hắn tiêu hao chút thực lực cùng phía Đăng Phi không phải là chuyện xấu, tốt nhất để Đằng Phi cầm chân hắn, Thanh Chủ nghe tin tất nhiên nhào tới, để bọn họ tự giết lẫn nhau, đối với chúng ta có lợi mà không tệ!
- Đúng vậy a! Gia hoa Ngưu Hữu Đức kia chẳng lẽ không chút nỗi lo về sau?
Quảng Lệnh Công khá là cảm khái thở dài một tiếng, hai tay chầm chậm chắp sau lưng, trên mặt đầy vẻ buồn phiền.
Thấy thần sắc hắn có hơi dị thường, cách nghĩ tựa hồ có phần lệch xa việc này, Câu Việt ở chung nhiều năm khá là hiểu rõ tính cách hắn, hỏi dò:
- Vương gia, ngài có tâm sự?
Quảng Lệnh Công thấp cúi đầu, nhìn dưới chân, chầm chậm dạo bước:
- Hiện tại là có chút cảm khái thôi, nhiều năm như vậy, mấy phương chúng ta nhẫn khí thôn thanh dưới tay Thanh Chủ, nghĩ mọi cách để bình hành thực lực, có thể nói uốn lượn cầu toàn, nhưng gia hỏa Ngưu Hữu Đức kia, biết Thanh Chủ muốn động hắn... Đổi thành chúng ta sẽ làm công khai sự tình, để Thanh Chủ biết khó mà lui, tiếp tục duy trì bình hành! Ngưu Hữu Đức thì lại trực tiếp trở mặt, liều đến người chết ta sống cùng Thanh Chủ, dũng khí rất ghê gớm. Bản vương đang nghĩ, vì sao chúng ta làm không được như thế? Là chúng ta già, nhuệ khí mất hết, hay là Ngưu Hữu Đức hắn nghe còn không sợ hổ? Hay thật là hắn dám không nhìn hậu quả, bất chấp mà ra tay!
Câu đã minh bạch thâm ý trong lơi hắn, hơi trầm mặc một lúc, lại không biết nên nói gì cho phải, đành an ủi một câu:
- Có lẽ chưa hẳn là bởi hắn lớn mật, mà là hắn cảm thấy mình có đầy đủ nắm bắt!
- Được rồi, không nói cái này nữa.
Quảng lệnh quay ngươi khoát khoát tay:
- Chuyện lần này ảnh hưởng lớn lắm, thế cục biến đổi từng giây, vương phủ không phải nơi để cố thủ, thông tri ngươi trong phủ nhanh chóng thu dọn, làm tốt chuẩn bị tùy thời chuyển dời.
- Tuân mệnh!
Câu ứng tiếng.
Đằng vương phu, Đằng Phi banh mặt đứng dưới mai hiên đại điện, tay chắp sau lưng, tinh linh lật chuyển trong long bàn tay.
Thanh Chủ uy bức lợi dụ, mệnh hắn xuất binh tương trợ, tuyên bố không tuân liền diệt sạch hắn!
Khấu Lăng Hư phát nộ, trách cứ hắn vì sao không xuất binh tương trợ? Quảng Lệnh Công cũng trách hắn không thể cùng khí liền cành.
Ngay vừa nãy, Ngưu Hữu Đức cũng truyền tấn cảnh cáo hắn, mệnh hắn lập tức xuất binh hiệp trợ Khấu Lăng Hư đối phó đại quân Cực lạc giới, nếu không nghe, thì sẽ xuất binh diệt trừ!
Hình như bản vương đã thành công địch của tất cả các bên!
Đằng Phi nhàn nhạt một tiếng.
Đằng Trung ở bên nói:
- Vương gia, hình như chúng ta đã đắc tội với tất cả các bên.
Đằng Phi cười lạnh một tiếng:
- Đắc tội thì đã làm sao? Nghĩ bản vương dễ bị hù dọa như vậy? Rõ ràng là cảnh cáo ta, trên thực tế lại đều đang cầu đến ta, đụng đến ta? Ai dám đồng bản vương phải lo lắng bản vương đảo hướng đối thủ của ngươi đó, ai dám? Hiện nay trong mấy phương thế lực bản vương là người yếu nhất, nếu thật nghe bọn họ trộn vào chuyên lần này, nhân mã bị đánh tan rồi, ai còn sẽ coi ngươi ra gì? Vẫn là câu nói kia, đợi thế lực bọn họ đều bị tiêu hao gần hết, lơi chúng ta nói bọn họ mới nghe được vào tai! Dọa nạt? Cư để bọn họ dọa nạt đi, bản vương cư bất động, xem ai có thể làm gì bản vương?
Đằng Trung đành chịu thở dài một tiếng, biết vương gia làm ra lựa chọn này cũng là vạn bất đắc dĩ, ai bảo thế lực mình là yếu nhất, chui đầu vào đống hỗn độn kia, thật là đánh không nổi, vốn là yếu nhất, nếu con bị tiêu hao, đến lúc đó chỉ có nước cúi đầu chịu nhục, loại tư vị khi phải hiến lên mỹ thiếp cùng nữ nhi cho người khác không dễ chịu lắm đâu...
Biển xanh ngọc bích, vạch núi sừng vững trên cao.