Nếu như muốn dụ Ngưu Hữu Đức tới để giết hắn thì càng không thể giết tên Dương Triệu Thanh này.
Đúng vậy, dụng ý của Dương Triệu Thanh chính là như vậy. Trước khi tới đây, Dương Triệu Thanh đã suy nghĩ, nếu không mang theo tinh linh thì khả năng sống sót sẽ cao hơn một chút. Nếu như đối phương không tha cho hắn thì có tinh linh hay không cũng sẽ không thể trở về, cho nên dù chiêu này vô dụng cũng có thể thăm dò được sự sống chết của Từ Đường Nhiên. Nếu như Từ Đường Nhiên chưa chết, đối phương chắc chắn sẽ để Từ Đường Nhiên dùng tinh linh liên lạc với Đô thống đại nhân. Từ Đường Nhiên có thể nhân cơ hội báo cáo tình hình cho Đô thống đại nhân biết. Cho nên, bản thân có đem theo tinh linh tới hay không cũng không ảnh hưởng tới việc hắn có hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không.
Ngao Phi nghiêng đầu tỏ ý rằng: “Hãy lục soát!”.
Tên lính áp tải Dương Triệu Thanh tới đáp:
- Đại Tướng quân, đã lục soát kỹ rồi, quả thực là không đem theo.
- Ừm.
Ngao Phi thoáng nhíu mày, lại nhìn Dương Triệu Thanh một lượt rồi nghiêng đầu ý bảo: “Hãy đưa hắn đi kiểm tra!”
Lập tức một người đi tới kéo Dương Triệu Thanh đi.
Hành động này khiến cho Dương Triệu Thanh cảm thấy hết sức bất ngờ, không ngờ còn chưa được gặp Doanh Vô Mãn thì đã bị kéo đi, chưa thấy được quân số cũng chưa gặp được Doanh Vô Mãn, sao có thể như vậy được, không phải chuyển này đã tốn công vô ích rồi sao? Dương Triệu Thanh chợt lớn tiếng nói:
- Đại Tướng quân, như vậy là có ý gì, có đàm phán hay không?
Ngao Phi lạnh nhạt nói:
- Ngươi không mang theo thứ gì đến đây cả, làm sao bổn tướng quân biết ngươi có phải Dương Triệu Thanh thật hay không. Đợi bổn tướng quân xác định được thân phận của người rồi sẽ bẩm báo cho Hầu gia biết.
Dương Triệu Thanh vừa nghe liền biết người này đang giở trò, nếu không đối phương sẽ không nói vậy, rõ ràng là đang tìm cớ. Dương Triệu Thanh cũng liền im lặng, chỉ quay đầu hỏi một câu:
- Tướng quân là ai?
- Ta là Ngao Phi.
Ngao Phi ngắn gọn đáp.
Ngao Phi? Dương Triệu Thanh vừa bị giải đi vừa suy nghĩ. Hắn nhớ lại, trong các tướng lĩnh đi theo Doanh Vô Mãn quả thật có người này, hóa ra người này chính là Ngao Phi.
Trong động không có người ngoài, Ngao Phi hỏi hai người bên cạnh:
- Vương huynh, Thiên Không huynh, thấy thế nào? Vương Viễn Kiều cười ha ha nói:
- Không biết là chú ý không mang theo tinh linh là do Ngưu Hữu Đức hay là tên Dương Triệu Thanh này tự nghĩ ra. Nếu là tự nghĩ ra thì Dương Triệu Thanh này cũng có chút thú vị, không biết có thể chiêu mộ được hay không.
- Xem ra Vương huynh lại nổi lòng ái mộ nhân tài rồi!
Thiên Không Hãn cười lớn rồi nhìn về phía Ngao Phi.
- Đại Tướng quân, ngài cảm thấy Ngưu Hữu Đức có khả năng đến hàng không? Ta thấy trong chuyện này ắt hẳn có bẫy.
Ngao Phi cười một tiếng:
- Hàng? Hắn hàng cái quỷ gì, biết rõ muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn sẽ hàng sao? Đổi lại là người khác vì sợ thế lực của Vương gia mà có ý định này có lẽ còn khó nói, nhưng tên này lại biết sợ ư? Hắn rõ ràng đã động lòng với mồi nhử ta đưa ra, muốn động thủ nhưng không biết số lượng cụ thể như thế nào, lo lắng không ăn được nên phái tên Dương Triệu Thanh này tới để thăm dò. Ta còn lo hắn sẽ trốn mãi không ra, nhưng hôm nay xem ra hắn sẽ không từ bỏ. Tốt lắm!
Vương Viễn Kiều nói:
- Xem ra Đại Tướng quân đã chuẩn bị bày kịch cho Dương Triệu Thanh xem, sau đó thả hắn ra.
Ngao Phi nói:
- Không sai! Hãy để hắn từ từ biết, không được quá lộ liễu khiến cho Ngưu Hữu Đức sinh nghi mà không dám cắn câu.
Vương Viễn Kiều và Thiên Không Hãn nhìn nhau cười lớn.
Vừa ra lệnh một tiếng, mười vạn đại quân đang ẩn nấp lập tức hiện hình.
Đại quân vừa lộ diện, Miêu Nghị đứng ở trên đỉnh núi liền nhìn thấy, ánh mắt không ngừng điều chỉnh để quan sát kỹ càng từng cột sáng phát ra.
Dương Triệu Thanh vừa đi, hắn liền đến chỗ này, cho người canh phòng bốn phía không để ai tới gần. Hắn mở thiên nhãn quan sát nơi Dương Triệu Thanh đã đi. Thiên nhãn quét khắp bốn phía cũng không nhìn thấy đại quân, đến khi đại quân hiện hình trước mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại không nhìn thấy Doanh Vô Mãn ở đâu, có thể nhìn thấy ba người Ngao Phi nhưng lại không thấy Doanh Vô Mãn, chỉ không thấy Doanh Vô Mãn, cũng không biết ở trong Động Thiên Phúc Địa có quân sĩ canh gác. Cuối cùng, hắn dùng thiên nhãn quan sát Dương Triệu Thanh hồi lâu rồi mới chậm rãi thu lại.
Trở lại trong động, Miêu Nghị đứng trước la bàn, hạ lệnh cho Li tộc quan sát hướng đi của mười vạn đại quân đó. Hắn đã nghĩ về việc động thủ như thế nào, nhưng bây giờ hay là đợi, không biết có thể đợi Dương Triệu Thanh trở về hay không.
Hắn nghi ngờ không phải là không có lý. Lúc này, Doanh Vô Mãn đang ở trong Động Thiên Phúc Địa, trầm mặt ngồi trong đình, dây trói trên người đã được cởi, nhưng pháp lực khống chế trên người thì không ai dám giải, bên cạnh có đầy đủ món ngon. Doanh Vô Mãn buồn bực, chốc chốc lại đổ một ly rượu vào miệng.
Phía ngoài đình có một chiếc giường mềm mại, bên trên là Chiết Xuân Thu máu thịt be bét đang nằm đó. Có người không ngừng lấy cỏ Tinh Hoa Thiên giúp ông ta chữa vết thương, sắc mặt rất cùng khó coi, trong mắt hiện lên sự phần hận vô cùng.
Bộp! Âm thanh vang lên từ trong đình khiến Chiết Xuân Thu lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chén rượu trong tay Doanh Vô Mãn vừa bị ném xuống chiến bàn đá.
- Trong chuyện này nhất định có khuất tất, không được, ta phải tìm phụ vương hỏi cho rõ.
Doanh Vô Mãn quay lại quát:
- Mau phá giải cấm chế trên người ta!
Một tên tiểu binh đang hầu hạ rót rượu ở bên cạnh tỏ ra khổ sở nói:
- Hầu gia, ty chức không dám. Đây là mệnh lệnh của Vương gia, nếu ngài liên lạc với Vương gia khiến cho Vương gia tức giận thì ty chức có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
- Đồ nhát gan!
Doanh Vô Mãn tức giận mắng rồi lại quay đầu nhìn Chiết Xuân Thu:
- Chiết Xuân Thu, ngươi mau tới đây giải giúp ta!
- Hả?