- Thiên hậu bên kia... Các ngươi bình tình chớ nóng vội. Thiên hậu bên kia ta phải nghĩ cách câu thông một chút, nương nương đối với các ngươi có thể không có cảm tình gì.
Miêu Nghị biểu thị bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, sau đó khai báo Thanh Nguyệt phụ trách liên hệ tiếp ứng người nhà đám người này, chính mình một mình đi vào phòng khách riêng. Đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng nhìn nhau. Thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ là hạng người gì bọn họ đều biết, nhưng hiểu được Miêu Nghị đúng là khó xử. Vì vậy nghĩ tới một điểm, không biết ân oán với Thiên hậu có ảnh hưởng đến thái độ của thiên tử với bọn họ hay không.
Được biết Miêu Nghị muốn, thu Lệnh Hồ Đấu Trọng năm mươi triệu nhân mã, Hạ Hầu Thừa Vũ phản ứng quả nhiên rất mãnh liệt, phản đối! Phản đối không nói, còn khiến Miêu Nghị nghĩ cách giết chết bọn họ!
Bên này Thiên Phi Chiến Như Ý không chết vẫn sống tốt, bên đó đám người âm thầm mệnh phi tử trong cung làm khó dễ mình gặp phải phiền toái lớn như vậy mà vẫn còn sống tốt, lại còn muốn mình bảo vệ bọn họ, đùa gì thế, quả thực khinh người quá đáng, ngẫm lại cũng thấy giận, đương nhiên phải thừa dịp giết chết!
Miêu Nghị cạn lời, làm Thiên hậu nhiều năm như vậy, sao lại không có chút cái nhìn đại cục, làm sao lại một chút cũng không biết cái gì nên thỏa hiệp, như lúc hắn mới ra đời vậy, có thù oán tất phải báo!
Nhưng nói đi nói lại thì, Hạ Hầu Thừa Vũ nếu thật gian xảo vậy, sẽ không đến lượt hắn, người ngu xuẩn nếu có thể nhận thức được sự ngu xuẩn của mình vậy không gọi là ngu xuẩn.
May mà Hạ Hầu Thừa Vũ khá coi trọng hắn, cũng khá tin cậy hắn, còn nhiều điều phải trông cậy vào hắn, Miêu Nghị nhiều lần khuyên bảo cuối cùng cũng nhịn, nhưng lại căn dặn Miêu Nghị xem chừng những người này có hành vi gây rối lập tức diệt trừ, Miêu Nghị đương nhiên là bằng lòng.
Sau khi ra ngoài lại gọi Phục Thanh vào dặn dò, đợi quân cận vệ khống chế Thiên Nhai quan, không người quấy rầy ý chỉ của Thiên hậu, lập tức điều bọn họ đi U Minh chi địa, Thiên Nhai đại thống lĩnh vị trí tạm thời giao cho Tiêu Lăng Ba bọn họ, để hắn cùng huynh đệ khác qua lại giao hảo, giờ tạm thời lưu lại Thiên Nhai giữ gìn trật tự.
Bên cửa sổ một tửu lâu phía ngoài Thủ thành cung, hai người gần cửa sổ ngồi đối diện, thỉnh thoảng hướng về phía Thủ thành cung nhìn.
Một người bí mật truyền âm hỏi:
- Xác nhận người vẫn còn ở Thủ thành nội cung?
Tên còn lại:
- Cửa lớn cửa nhỏ đều có người canh gác, hiện nay chỉ thấy người vào, còn chưa thấy người ra, chắc vân còn ở trong nội cung.
Người trước đó nói:
- Cần phải theo dõi chặt, người phía trên đang trên đường chạy tới, người nếu như chạy mất, ngươi ta đều không gánh nổi.
Tên còn lại:
- Yên tâm, có phía trên toàn lực chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động nhân thủ các nơi, trông chừng một người không thành vấn đề. Phụ cận mấy chỗ tinh môn đều phái người theo dõi, đi đâu đều có thể thấy được, một khi phát hiện sẽ lập tức triệu tập đi về phía đó, không nói toàn bộ đường đều theo dõi. Ít nhất... cũng hơn phân nửa, trừ phi bọn họ không đi qua tinh môn, bằng không không thoát được tai mắt chúng ta!
Người trước đó:
- Vậy thì tốt rồi...
Đang nói đột nhiên kêu lên.
- Xuất hiện rồi!
Tên còn lại nhanh chóng liếc mắt, chỉ thấy Miêu Nghị quả nhiên nghênh ngang từ cửa chính Thủ thành cung đi ra, ngay cả dịch dung ngụy trang cũng không làm, rất dễ dàng nhận thấy, liếc mắt là có thể nhận ra, phía sau là một đám người, cùng nhau bay về phía cửa đông thành.
Người trước đó lập tức truyền âm nói:
- Nhanh, thông báo người các lộ chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào báo cáo hướng đi, đề người phía trên thuận tiện chặn lại!.
Tên còn lại nhanh chóng lấy tinh linh ở trong tay áo ra.
Đi đến tinh không xong, Lệnh Hồ Đấu Trọng liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Miêu Nghị, nhắc nhở:
- Đại đô đốc kẻ thù không ít, không ngụy trang gì, lẽ nào không sợ kẻ thù để mắt tới?
Miêu Nghị cười ha ha:
- Yên tâm, có phía trên toàn lực chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động nhân thủ các nơi, trông chừng một người không thành vấn đề. Phụ cận mấy chỗ tinh môn đều phái người theo dõi, đi đâu đều có thể thấy được, một khi phát hiện sẽ lập tức triệu tập đi về phía đó, không nói toàn bộ đường đều theo dõi. Ít nhất... cũng hơn phân nửa, trừ phi bọn họ không đi qua tinh môn, bằng không không thoát được tai mắt chúng ta!
Người trước đó:
- Vậy thì tốt rồi...
Đang nói đột nhiên kêu lên.
- Xuất hiện rồi!
Tên còn lại nhanh chóng liếc mắt, chỉ thấy Miêu Nghị quả nhiên nghênh ngang từ cửa chính Thủ thành cung đi ra, ngay cả dịch dung ngụy trang cũng không làm, rất dễ dàng nhận thấy, liếc mắt là có thể nhận ra, phía sau là một đám người, cùng nhau bay về phía cửa đông thành.
Người trước đó lập tức truyền âm nói:
- Nhanh, thông báo người các lộ chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào báo cáo hướng đi, đề người phía trên thuận tiện chặn lại!.
Tên còn lại nhanh chóng lấy tinh linh ở trong tay áo ra.
Đi đến tinh không xong, Lệnh Hồ Đấu Trọng liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Miêu Nghị, nhắc nhở:
- Đại đô đốc kẻ thù không ít, không ngụy trang gì, lẽ nào không sợ kẻ thù để mắt tới?
Miêu Nghị cười ha ha: