Miêu Nghị trả lời: Xin Khấu Tổng Trấn đừng để bụng, không được thì thôi.
Khấu Văn Lam đổi giọng: Khấu gia sẽ không đồng ý kết minh với ngươi, nhưng có thể không để người bên Khấu gia đụng vào ngươi. Vậy đi, ta nhờ đại bá của ta lên tiếng khiến ba nhóm tham gia thi là Dậu, Thú, Hợi Lộ không làm khó dễ ngươi, còn chín lộ khác thì ta không có cách nào, đành để một mình ngươi ứng đối. Ngoài ra sát hạch lần này liên quan rất lớn đến vị trí, sát hạch lần trước ngươi cũng gặp ngũ tỷ Khấu Văn Thanh của ta rồi, lần này nàng vẫn là Giám Sát Hành Tẩu của sát hạch. Ta sẽ lên tiếng với ngũ tỷ giúp đỡ ngươi đôi chút, tránh cho có người làm khó ngươi trước sát hạch. Ngưu Hữu Đức, điều ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu.
Có những điều đó đã đủ, ít nhất bớt uy hiếp từ ba nhóm, đó là con số không nhỏ, là số người dưới tay của ba lộ nguyên soái!
Miêu Nghị lập tức cảm ơn: Ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, nếu có cơ hội Ngưu Hữu Đức sẽ hết sức đền đáp.
Khấu Văn Lam: Đền đáp gì đó thì miễn đi, năm xưa ta thất hứa không thể mang ngươi đi, mới khiến ngươi rơi vào tuyệt cảnh. Ta chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu, tự trân trọng đi!
Với Miêu Nghị thì một thân một mình giờ coi như tìm đến một chút an ủi.
Không thể bỏ qua một số người đi Địa Ngục, người có thể né tránh tu sĩ pháp lực vô biên truy sát và sống sót trong đó đến tận bây giờ thì sao bỏ qua được.
Miêu Nghị móc tinh linh ra liên lạc với Vân Ngạo Thiên: Ta sắp đến Địa Ngục tham gia sát hạch, xác định nơi chạm mặt đi.
Trong một hang ngầm ở Địa Ngục. Vân Ngạo Thiên chấm dứt liên lạc rồi bỗng gầm lên, tiếng ù ù khuếch tán ngoài hang.
Rất nhanh nhóm Mục Phàm Quân chạy tới.
Ngọc Nô Kiều nhìn mấy người, thông báo:
- Miêu Nghị sắp tới tham gia sát hạch.
Tàng Lôi kinh ngạc hỏi:
- Chẳng phải hắn nói không đến sao?
Vân Ngạo Thiên thuật lại mới rồi liên lạc.
Cơ Hoan nghe xong ngửa đầu cười phá lên:
- Vu Hành Giả có khác, Miêu Nghị không chạy ra thần cơ diệu toán của hắn được, số trời khó cãi.
Mấy người nhìn nhau, hiểu ý cười. Câu sấm ngôn của Vu Hành Giả nhốt bọn họ nhiều năm, năm từng năm giày vò khiến họ hơi hoảng, trong lòng không nắm chắc chút nào, chẳng biết bao giờ mới đến cuối. Giờ thì tốt rồi, thế cục quay về quỹ đạo sấm ngôn của Vu Hành Giả, quả nhiên cứ chờ trong cũi.
Mấy người rất mong chờ câu sau: Khi lục tử gặp lại, phong vân nổi lên.
Thời gian không chờ người, chớp mắt đã đến thời gian tập hợp sát hạch.
Đêm trước lúc xuất phát Miêu Nghị ngủ lại chỗ Vân Tri Thu.
Đêm đó Thiên Nhi, Tuyết Nhi thấy phu nhân chạy ra súc miệng, phu nhân quyến rũ cực kỳ chật vật. Lần này hai người có kinh nghiệm không đến quấy rầy.
Hôm sau hai phu phụ ra khỏi phòng ngủ, ôm chặt nhau, im lặng thật lâu.
Cuối cùng Vân Tri Thu cười gượng đẩy Miêu Nghị ra, mắt sáng trìu mến nhìn hắn, khẽ dặn dò:
- Cẩn thận chút.
Miêu Nghị buông nàng ra:
- Ừm! Đừng lo, đi liền về, không chết được.
Miêu Nghị quay sang nói với Thiên Nhi, Tuyết Nhi:
- Lúc ta không ở thì hai người hãy chăm sóc tốt cho phu nhân, không thì ta sẽ hỏi tội hai nàng!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng khom người đáp:
- Tuân lệnh!
Miêu Nghị không nói nhiều, hắn bước nhanh biến mất trước cửa động tiên.
Vân Tri Thu không đi tiễn, Miêu Nghị không muốn thấy tiễn đưa sinh ly tử biệt đó. Miêu Nghị có dặn thiếp thất khác đừng tiễn, đi liền đi, về sẽ về. Mọi người ghe theo ý hắn.
Vân Tri Thu lưu luyến nhìn theo bóng dáng Miêu Nghị biến mất, trong mắt dần lóe tia bi thương căm giận.
Vân Tri Thu ngước đầu nhìn trời, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người là dao thớt, phu phụ chúng ta là thịt cá, như con kiến, sống chết thân bất do kỷ! Vân Tri Thu ta thề với trời, có ngày phu phụ ta sẽ giẫm chúng sinh trong thiên hạ này ở dưới chân, không bao giờ bị chèn ép như vậy nữa!
Đùng!
Một tiếng sấm nổ vang trên trời, người đi đường trong Thiên Nhai ngước lên nhìn, đang đổ mưa.
Miêu Nghị chui ra từ địa đạo thấy mưa rơi, ngước lên nhìn trời, quay đầu liếc sang Hắc Thán ngủ gật dưới mái hiên.
Miêu Nghị khẽ gọi:
- Béo tặc!
Khò!
Tiếng ngáy ngừng bặt, Hắc Thán hé một con mắt ra nhìn sau đó cùng mở đôi mắt nhắm, nhảy dựng lên đáp xuống bên cạnh Miêu Nghị, cúi đầu phun một hơi vào hắn.
Miêu Nghị sờ cằm nó, cười nói:
- Béo tặc, chúng ta đã lâu không cùng nhau chinh chiến sa trường, có muốn theo ta lại xuất chinh không?
Hắc Thán trợn to mắt lộ tia nôn nóng, quẫy đuôi vòng nhanh Miêu Nghị thật nhanh, móng vuốt sắc bén vạch từng dấu vết trên mặt đất.
Hắc Thán đã yên lặng quá lâu, thật lâu không rong ruỗi chạy trong máu văng tung tóe, tiếng giết rung trời, pháp lực dâng trào. Hắc Thán hoài niệm mình tung vó không gì sánh bằng trên sa trường, trong đầu người rơi rụng, trong máu văng khắp nơi, nó giẫm lên tay chân cụt, phá tan pháp lực trói buộc, phô bày lực lượng của mình, cảnh tượng đó khiến Hắc Thán sôi trào máu nóng.
Hắc Thán chạy vài vòng bỗng ngừng lại, mắt sư tử đỏ thẫm trợn to, nó ở trong mưa ngửa đầu gầm rống hướng bầu trời âm u:
- Grào!
Cỏ cây hoa trong đình viện đung đưa, thanh âm chấn động nguyên Thủ Thành cung, người đi đường bên ngoài cùng nhìn vào trong cung.
Trong tiếng rống đinh tai nhức óc, Miêu Nghị cười cười, phất tay cất Hắc Thán vào túi thú, quay đầu nhìn Bảo Liên ló đầu từ Nguyệt Môn vì nghe tiếng Hắc Thán rống.
Miêu Nghị khoanh tay tới gần hỏi:
- Nhóm Phục Thanh đến chưa?
Bảo Liên vội chạy tới theo sau Miêu Nghị, đáp:
- Đang chờ ở chính sảnh.
Miêu Nghị khẽ ừ, tiếp tục đi tới.
Bảo Liên không kiềm được hỏi:
- Đại nhân muốn tham gia sát hạch?
- Nàng đoán?
- Xin đại nhân nghĩ kỹ lại.
- Không có gì phải nghĩ, ta đi rồi về. Trong lúc ta không ở cố gắng nâng cao tu vi đi, chờ ta trở lại cho nàng thăng quan.
Bảo Liên ngập ngừng muốn nói nhưng cuối cùng không thốt nên lời. Nàng đi theo Miêu Nghị nhiều năm, thói quen hắn một lời nói một gói vàng.
Miêu Nghị đi vào chính sảnh, Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên, Mộ Dung Tinh Hoa cùng vái. Còn một người nữa, Tô Lực thuộc hạ của Từ Đường Nhiên. Tô Lực hơi căng thẳng.
Miêu Nghị giơ tay lên ra hiệu không cần đa lễ, mắt nhìn Tô Lực, hỏi:
- Ngươi là Tô Lực?
Mấy người khác nhìn sang, đặc biệt là Mộ Dung Tinh Hoa.
Tô Lực phập phồng lo sợ đáp:
- Ty chức đúng là Tô Lực.
Miêu Nghị mỉm cười gật đầu, nói với bốn người khác:
- Trong lúc ta đi tham gia sát hạch vắng mặt thì mọi người lo quản lý địa bàn của mình, nguyên Thiên Nhai có việc gì cho bốn người bàn bạc quyết định, không quyết định được thì báo lên phủ Đông Hoa Tổng Trấn.