Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Tuyệt nghe vậy chỉ hơi trầm mặc, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đông gia, việc này xác thực kỳ hoặc thủ đoạn này của đương gia có chút bí hiểm, lão nô cũng nhìn không hiểu ý tứ gì.

- Đương gia đây là đứng về phía của Ngưu Hữu Đức sao?

Tào Mãn nói thầm một tiếng, sau đó lại thở dài một hơi.

- Ngưu Hữu Đức này có lá gan càng ngày càng lớn, lúc trước đã không nên để cho gia hỏa này đến Quỷ Thị. Hiện tại cánh của tên gia hỏa này đã cứng cáp rồi, muốn nhân mã có nhân mã, muốn địa bàn có địa bàn, địa bàn còn độc lập thật sự. Chư vị trên triều đình trên cơ bản không có quyền quản hạt hắn, ngược lại hắn không có việc gì lại cό ý làm thành có việc, cũng không biết Thiên Đình đối với gia hỏa này có hối hận hay không. Nếu không tùy tiện đặt ở thủ hạ của ai khác. Ngưu Hữu Đức hắn có nhảy cũng không đứng dậy nổi, cũng không thể phát triển cho tới tình trạng ngày hôm nay. Giúp tên kia thật sự là lấy đá đập chân mình.

Thất Tuyệt cười nói:

- Lúc trước Thiên Đình có ném tới Quỷ Thị chính là trục xuất phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện này.

Tào Mãn thở dài:

- Đúng vậy! Vốn là trục xuất, hiện tại xem ra cũng là cho hắn cơ hội hạn độ lớn nhất tránh cho thế lực ngoại bộ quấy rầy, nhờ đó rất nhanh đứng lên. Trục xuất biển thành dưỡng hổ gây ra hậu hoạn, đường chết đi thành đường sống, tử địa biến thành bảo địa phong thủy, người như Ngưu Hữu Đức này thật giỏi nắm lấy cơ hội cho bản thân. Quên đi, làm cho những người trên triều đình đau đầu thôi, ta thật muốn nhìn xem đương gia đến tột cùng làm cái quỷ gì?

Trời đã sáng, Tỉnh Huyên Viên, mẫu tử ngồi đối diện trên bàn cơm, chậm rãi ăn bữa sáng, lại ăn không ra chút tư vị gì, có vẻ có chút không yên lòng.

Trong lòng hai mẫu tử hiểu được, việc này đã muốn không giấu nổi nữa, thương lượng chuyện đi thỉnh tội Vương gia.

- Mẫn thân, vẫn là con đi thỉnh tội với phụ vương đi.

- Không được! Mẫu thân!

- Không cần nói nữa, con đi không thích hợp. Phụ vương con hỉ nộ vô thường, có đôi khi một chuyện nhỏ cũng có thể làm cho chàng lôi đình giận dữ. Con nhớ kỹ, chỉ cần con không có việc gì, mẹ chịu chút ủy khuất này đều có thể xoay người. Một khi con thất thế, mẹ thật sự sẽ không có đường ra, tiện nhân này sẽ không bỏ qua cho mẹ.

- Nhưng mà...

- Không có nhưng mà, việc này mẹ chịu hết, Cao Nham là cháu mẹ làm bác như mẹ đây có điểm tư tâm có thể hiểu được.

Vẫn còn đang nói chuyện đến đây, Quảng Quân An lấy ra tinh linh xem tin không biết ai đưa đến, cả người đều đứng lên. Thấy sắc mặt hắn rất khó xem, Cao Tử Huyên nhất thời khẩn trương, buông xuống cái thìa trong tay, hỏi:

- Làm sao vậy?

“Bịch!” Quảng Quân An đấm thật mạnh lên bàn, thần tình lo lắng nói:

- Xay ra chuyện lớn! Bên Quỷ Thị, đại quân U Minh kia huyết tẩy ám điểm của Quảng gia, toàn bộ ám điểm của Quảng gia đều bị cắt đứt rồi!

- Á!

Cao Tử Huyên thất thanh, cho dù trong trạch viện quyền sang, nàng cũng có đoán được việc này là ai làm. Người có thể điều động đại quân U Minh làm việc này ngoài Ngưu Hữu Đức ra còn có ai. Không được Ngưu Hữu Đức cho phép hạ nhân cũng không có lá gan làm việc này, vội truy vấn một câu:

- Đều nhắm vào hết hay chỉ nhắm vào một nhà chúng ta?

Quảng Quân An:

- Mẫu thân, không cần lại ôm tâm lý may mắn, chính là chỉ nhắm vào nhà chúng ta. Cửa hàng khác không chút mảy may nào, chỉ nhắm vào cửa hàng của nhà chúng ta.

- Ngưu Hữu Đức này quả nhiên là chó điên, đã giết cả Cao Nham, hắn vì sao còn gây sự bức người?

Cao Tử Huyên nghiến răng nói, rồi lại tràn đầy bất đắc dĩ. Đại tướng bên ngoài cầm binh quyền một khi khởi xướng, phu nhân thâm trạch như nàng bắt người ta cũng không có cách nào khác. Mấu chốt người ta không quản nhà nàng, động quan hệ cũng không trị được người ta, mắng hai tiếng bỗng nhiên đứng lên nói:

- Không thể trễ hơn nữa, việc này rơi vào trong tai phụ Vương con, đợi cho thỉnh tội cũng chậm rồi, mẹ hiện tại phải đi tìm phụ Vương con.

- Mẫu thân!

Quảng Quân An cản lại, nắm tay, ý bảo ngồi xuống, lắc lắc đầu:

- Sự tình đã nháo thành lớn như vậy, mẫu thân ngược lại không thể đi thỉnh tội.

Cao Tử Huyên chậm rãi ngồi xuống, kinh nghi bất định nói:

- Nhưng việc này căn bản không thể gạt được phụ vương con.

Quảng Quân An:

- Nguyên nhân chính là vì sự tình nháo lớn, phụ vương một khi xử lý sẽ phải xử lý rất nặng. Mẫu thân đi thỉnh tội ngược lại chính là làm khó phụ vương, mẫu thân muốn để phụ vương xử trí mẹ thế nào? Không xử trí mẹ nhiều người thấy lại nói ra nói vào, cho nên việc này chúng ta phải giả bộ hồ đồ, một khi sự phát, tất cả trách nhiệm đều đổ lên biểu đệ. Dù sao biểu đệ mười phần đã lâm nạn, cũng không có ủy khuất hay không ủy khuất gì, nhiều nhất cậu bên kia có chút liên lụy. Về sau có cơ hội chúng ta lại bồi thường cậu là tốt rồi.

Cao Tử Huyên chần chờ nói:

- Như vậy được không?

Quảng Quân An vuốt cằm:

- Sự tình đã nháo lớn, phụ vương sẽ không để người ngoài chế giễu, phụ vương cũng phải mở một mắt nhắm một mắt giả bộ hồ đồ.

Trong trạch viện chính thất, một nha hoàn đi vào trong đình, nói thầm bên tai Mị Nương đang ngồi ngay ngắn dùng trà.

Mị Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra thần thái khác thường:

- Ngươi nói tất cả ám điểm Quảng gia toàn bộ đều bị đại quân U Minh đánh rớt?

Nha hoàn gật đầu:

- Chẳng những bị đánh rớt, hơn nữa còn là huyết tẩy. Nghe nói đại quân U Minh bên kia xuống tay thật ngoan độc. Vọt vào trong mặc kệ là khách nhân mua hàng trong cửa hàng, không lưu lại người sống nào. Toàn bộ đều bị giết, người may mắn làm việc bên ngoài tránh thoát một kiếp cũng không dám trở về nữa.

Vẻ mặt Mị Nương run rẩy một chút, phát hiện các tướng lãnh nắm binh quyền bên ngoài này thật đúng là không giống với những nữ nhân trong nhà ngầm đấu đá. Động một chút là huyết tẩy toàn bộ, nghe thấy toàn là mùi máu tươi, quá dọa người rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK