Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như hắn thực sự làm, ta đây khẳng định không thua ở trong tay của hắn, mà là thua trên tay Ngưu Nhị, là Ngưu Nhị chàng muốn vứt bỏ ta, chỉ cần Ngưu Nhị kiên định đứng ở đằng sau ta, cho ta chỗ dựa, cho dù là yêu ma quỷ quái, ta cũng không sợ!

Chiến Như Ý thì thế nào? Doanh Cửu Quang mưu phản thì thế nào? Dù cho trời long đất lỡ, chỉ cần Thanh Chủ chống đỡ, ai có thể động đến Chiến Như Ý? Chính là nguyên nhân này khiến Dương Khánh sợ hãi. Cho dù hắn giảo hoạt cũng chỉ là bước đệm của đại nhân, ta một phu nhân không cần phải để hắn vào trong mắt, đại nhân chẳng lẽ phải sợ hắn? Đại nhân ý chí chẳng lẽ còn không bằng ta phu nhân này sao?

Đúng vậy! Miêu Nghị hai mắt sáng ngời, chợt bỗng nhiên hiểu ra, chỉ cần thực lực của mình càng ngày càng mạnh, lực lượng bên cạnh bảo vệ Vân Tri Thu càng bền chắc, khả năng bị vũ lực tổn thương lại càng thấp, Dương Khánh cho dù có thông minh lợi hại, từ một góc độ khác nói lại càng có thể tăng mạnh bảo hộ Vân Tri Thu, chỉ cần mình che chở Vân Tri Thu, một chút phiền nhiều căn bản không tính là gì, trừ phi mình không tín nhiệm Vân Tri Thu bị mê hoặc coi như đây là thức tỉnh ghi tâm!

Nghĩ thông suốt chuyện này, Miêu Nghị trong lòng không khỏi cảm thán, đây rốt cục là Dương Khánh đang tính toán Vân Tri Thu, hay là Vân Tri Thu đang tính toán Dương Khánh, một người thông minh trăm kế, một dung hòa để lớn mạnh, người trước giở trò gian trá như thế nào đi nữa cũng chỉ là hoa nở hoa tàn đối với người sau mà thôi.

Miêu Nghị trong lòng cũng thẹn, chính mình bị Dương Khánh làm cho rối loạn tâm trí, lòng dạ còn không bằng một nữ nhân, không khỏi chắp tay với Vân Tri Thu nói:

- Miêu Nghị lòng dạ không bằng phu nhân!

Nghe phu nhân nói chuyện, Miêu Nghị đã hiểu ra!

Thấy hắn khí sắc bỗng nhiên thoải mái hơn, Vân Tri Thu mỉm cười, đây chính là lý do nàng muốn hắn tạm quên đi công sự, nếu vẫn canh cánh trong lòng với Dương Khánh, làm sao cùng Dương Khánh giao tiếp, tâm tình cũng ảnh hưởng đến những chuyện khác.

Ai ngờ nàng cười xong lại nhíu mày nói:

- Đừng có dùng chiều này với ta, ta cũng không có lòng dạ, ta chỉ là một cô gái bé bỏng! Ta nói thật cho chàng biết, Chư Cát Thanh nếu dám vượt quá một bước, Dương Khánh không trừ diệt nàng, ta cũng giết nàng! Mặt khác, ta không hy vọng lại nhìn thấy bên cạnh chàng xuất hiện nữ nhân thứ hai như vậy, bằng không ta không ngại biến nàng ta thành Chư Cát Thanh thứ hai! Vẫn là câu nói kia, không có sự đồng ý của ta, nữ nhân khác đừng mơ tưởng vào nhà này, chàng đừng hòng có ý xấu xa, ta không mắc bẫy đâu!

Đảo mắt lại biến thành người đàn bà chanh chua!

Miêu Nghị mới vừa vui vẻ trở lại trong nháy mắt bị mất hứng, mặt trầm xuống, trong đầu cũng trong nháy mắt lóe lên cái bóng của Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn kỳ thực cân nhắc qua làm thế nào để rước Hoàng Phủ Quân Nhu qua cửa, cũng không thể cả đời không cho người ta một cái công đạo! Hoàng Phủ Quân Nhu thân phận bối cảnh vốn đã phiền phức, hắn còn muốn đợi mình thực lực cường đại mới giải quyết, ai ngờ Vân Tri Thu lời này lại như một tảng đá trong lòng, một tảng đá ép một tảng đá, chẳng biết lúc nào mới có thể ném bớt đi.

Nhưng hắn ngoài miệng lại không thừa nhận, hừ lạnh nói:

- Là nàng cả nghĩ quá rồi!

- Hy vọng nhự vậy! Được rồi, đại nhân còn có nhiều công vụ xử lý, thiếp không quấy rầy nữa!

Vân Tri Thu xoay người rời khỏi đài cao, đi về phía đình viện. Tuyết Nhi đi theo, Thiên Nhi ở dưới đài cao ngẩng đầu nhìn lên, chờ Miêu Nghị.

Trên đài cao Miêu Nghị đi tới lan can bên này, nhìn thân ảnh đi về phía đình viện không nói, bảo hắn tạm gác chuyện công sự là nàng, giờ lại bảo hắn đi xử lý công sự rồi rời đi trước cũng chính là nàng.

Nhưng lại quay đầu trông về phía xa bóng đêm bao la, trong lòng hậm hực bay biến, chuyện canh cánh trong lòng cũng buông xuống, suy nghĩ việc phát tiết trên người Vân Tri Thu hiệu quả cũng không tệ lắm, vừa nghĩ tới Vân Tri Thu trước ở phòng tắm muốn chết đến nơi, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Quỷ thị đèn sặc sỡ, trong hồ ánh đèn lác đác, thuyền tới thuyền lui.

Tín Nghĩa Các, trước cửa sổ cao cao, Tào Mãn giấu mặt ở sâu trong bóng tối.

- Một hồi bào táp đã qua, hắn đương nhiên cũng đã quay về, chỉ là nắm chặt tinh linh trong tay, với hắn mà nói, tựa hồ lại sắp có một hồi bão táp.

Doanh Cửu Quang sụp đổ khiến hắn là chấn động, hắn biết rõ, các huynh đệ chỉ xuất ra chút ít lực, vẫn chưa xuất lực mạnh giúp Hạ Hầu Lệnh, lo lắng Hạ Hầu Lệnh làm càn vạ lây người vô tội, cho nên ngay cả hắn cũng sớm tránh né, nhưng Hạ Hầu Lệnh lại lật đổ uy chấn thiên hạ nhiều năm Doanh thiên vương dễ như trở bàn tay, đánh cho Doanh Cửu Quang không còn sức đánh trả, một lần hành động lật đổ!

Mượn lực đánh lực, thắng sạch sẽ gọn gàng!

Lúc chuyện xảy ra lệnh cấm trong nhà hắn đã được biết, gây lên cơn sóng thần Hạ Hầu Lệnh lại nằm dưới gốc cây đại thụ cầm quyển sách đọc, nhàn nhã nghe đàn, nhẹ khẽ vung tay áo, khiến ngoại giới long trời lở đất, khiến một đại gia đình ôm nổi hận mà chết.

Chuyện cho tới bây giờ, bên khác biết mình xem thường lão nhị, hắn giờ tựa hồ thật có chút hiểu phụ thân tại sao lại để lão nhị tiếp chưởng chức gia chủ, phụ thân nhìn người ánh mắt quả là chuẩn.

Đến nay những người của Hạ Hầu phủ được tập trung ở trong vườn mới hiểu ra chân tướng, hiểu ra bên ngoài xảy ra chuyện gì, không ai dám nói gì sau lưng lão nhị.

Hắn tin còn mấy huynh đệ bên kia trốn trong bóng tối cũng khiếp sợ như hắn, nhưng trong lòng hắn bây giờ đã có chút ớn lạnh. Vừa mới nhận được tin từ lão Lục, bảo hắn cẩn thận, đồng thời bảo hắn nhắc nhở những huynh đệ khác cẩn thận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK