- Lẽ nào các ngươi đầu hàng thì có thể sống sao? Những người dưới trướng ta là những người như thế nào? Phần lớn đều là những người không được thế lực bên ngoài chào đón, nhân mã vốn có của U Minh Đô Thống phủ đều là những người phải chịu sự ghẻ lạnh đến mức không còn con đường nào để đi mới tụ lại cùng với nhau, đầu hàng rồi thì có thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Năm chục triệu nhân mã mới tới vì cớ gì lại tới nơi này của ta? Còn chẳng phải vì bọn họ, biết rõ nếu đầu quân vào thế lực của bọn họ bên kia thì chắc chắn sẽ bị ghẻ lạnh sao? Lẽ nào giờ quay sang dựa hơi bọn họ thì có thể sống tốt hơn ư? Không sai! Có thể gần đây ta chỉnh đốn đại quân nên đã đắc tội với mấy người khác, có thể khiến mấy người đó không vui, nhưng làm gì có chuyện không chỉnh đốn được chứ? Ngay trong chúng ta đây có bao nhiều người là nội gián của những thế lực bên ngoài? Nếu không chỉnh đốn thì khi gặp phải chuyện sắp xảy ra, các ngươi bảo ta phải làm sao đây?
... Vì lẽ đó, ta nhất định phải chỉnh đốn, cũng mặc kệ ai vui ai buồn, ít ra thì ở nơi này của ta, cơ hội của tất cả mọi người đều bình đẳng, không cần phải lo sau khi nương nhờ vào những người bên ngoài kia sẽ gặp phải nhục nhã sống không bằng chết. Trong số các ngươi, không ít người còn có cả gia quyến, các ngươi có thể chịu đựng được những nhục nhã ấy, nhưng các ngươi có thể chịu được việc trơ mắt nhìn người nhà các ngươi phải gánh chịu nhục nhã ư? Ta chẳng cần đoán cũng biết được hậu quả sau khi các ngươi nương tựa vào bọn họ. Thấy đồng đội không để các ngươi yên thân, thậm chí còn dọa dẫm cướp bóc, trắng trợn đùa giỡn thê tử, con gái của các ngươi, các ngươi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt đứng nhìn.
- Có thể có người sẽ cho rằng, nếu không hàng, bọn họ thế mạnh, chúng ta căn bản không có hi vọng giành phần thắng. Quả thật là như vậy, nhưng các ngươi biết tại sao khi ta giao chiến với bọn họ mà nhiều lần có thể lấy ít thắng nhiều không? Bởi vì những người có rất nhiều cấp dưới của bọn họ có quan hệ thân thiết với bọn họ, quan hệ dây mơ rể má rất phức tạp, cũng có rất nhiều kẻ vô dụng, mục nát đến chẳng thể tả! Nhìn thì khổng lồ to lớn, thực ra còn chẳng đỡ nổi một đòn, nếu không thì tại sao năm đó Bốn Quân lại phải chính đốn, chỉnh đốn có hiệu quả ư?
... Không hề! Bọn họ chỉ hơi hơi nặn cái bọc mủ chút xíu mà thôi, hoặc là nhân cơ hội loại trừ thế lực khác, chẳng làm tráng sĩ chặt tay mình được! Nếu thật sự làm như vậy thì đồng nghĩa với việc đòi mạng mình, bởi vì những thứ rắc rối ấy đều do người nhà mình gây ra, nếu sờ đến gáy người nhà mình thì chứng minh chính mình cũng không phải hạng sạch sẽ gì cho cam. Ta không hạ thấp bọn họ, thật lòng thì bọn họ thế mạnh, nếu chỉ dựa vào từng này người chúng ta mà muốn đánh bại bọn họ thì vô cùng khó khăn. Ta nghe nói bọn họ sẽ điều tới bốn trăm triệu đại quân vây quét chúng ta, bọn họ cảm thấy nhất định sẽ thắng, e là chưa chắc đâu!
... Ta đã tính đến tình cảnh xấu nhất, hi sinh hai, ba chục triệu nhân mã chỉ e là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng ta có năng lực, cũng có tự tin, dựa vào hai ba mươi triệu nhân mã là có thể giết chết hai ba trăm triệu nhân mã của bọn họ! Nếu thực sự không ổn thì chúng ta sẽ nấp vào tinh vực Vị Tri, giằng co lâu dài với bọn họ, không dưng có thể xông ra giết bọn họ, chẳng có gì cũng xông ra cướp bóc của bọn họ! Chúng ta không dễ chịu thì bọn họ cũng đừng mong được yên thân, mấy chục triệu nhân mã đánh lén trường kỳ, thiên hạ lớn đến vậy, ta xem bọn họ phòng ngừa kiểu gì!
Nghe nói đã sẵn sàng phải hi sinh đến gần nửa số nhân mã, tất cả mọi người đều xôn xao, tiếng bàn luận không ngừng vang lên.
Miêu Nghị không quan tâm tới điều đó, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Một khi bọn họ thật sự dám tới xâm phạm, gia quyến của chu vị trước tiên phải chuẩn bị xong xuôi việc rời đi trước! Ngoài ra, hiện giờ muốn đầu hàng bọn họ thì vẫn còn kịp, đừng đợi tới lúc chiến thật mới suy tính tới việc này. Những ai muốn đi thì bây giờ có thể đi. Ngưu mỗ tuyệt đối không ngăn cản cũng sẽ không làm khó dễ! Những người ở lại phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần sẽ liều mạng với bọn họ. Ta nhất định sẽ không hàng, có chết cũng phải khiến bọn họ đại thương nguyên khí...
Lần nói chuyện này hoàn toàn công khai, không hề giữ bí mật. Hơn nữa Miêu Nghị cố tình phát tán tin tức này ra bên ngoài. Cùng ngày đó, tin tức vừa truyền ra, hầu như khiến cả thiên hạ á ố.
Hạ Hầu Lệnh đang ngồi ngay ngắn dưới cây trong Cấm Viên ở phủ Thiên Ông đứng bật dậy, chắp tay đi đi lại lại hỏi:
- Tên nhóc này thật sự muốn liều mạng à?
Vệ Xu gật đầu đáp:
- Dựa vào tình huống hiện tại thì quả thật là như vậy. Về cơ bản thì vùng đất U Minh đã bị hắn dọn sạch rồi, chuẩn bị cho cuộc chiến.
Hạ Hầu Lệnh lắc đầu:
- Cái tên điên này!
Quảng Thiên Vương phủ, Quảng Lệnh Công ngồi trong Lâm Viên bóp chặt giấy ngọc trong tay, sắc mặt khá khó coi, phát hiện mình bị chơi xỏ rồi, hóa ra tên nhóc kia đã biết mấy người bên này muốn động vào hắn.
Quảng Mị Nhi chạy vào phòng mẫu thân, nói thầm bên tai mẫu thân một lát rồi hỏi:
- Mẹ là thật ư?
Mị Nương lắc đầu than:
- Thật hay giả thì mẹ không biết, chỉ biết rằng đây không phải chuyện mẹ và con có thể can thiệp vào, hiểu không?
Quảng Mị Nhi cúi đầu không đáp.
Khấu Thiên Vương phủ, Tam Bản Đường, Khấu Lăng Hư dựa vào ghế sau thư án, xem xong giấy ngọc thì tiện tay vất luôn lên bàn, cười lạnh một tiếng:
- Hắn cho rằng làm thế này thì có thể ngăn cản chúng ta ra tay với hắn ư?
Cung Ngự Viên Ly, Thanh Chủ ngồi giữa đình nghiền giấy ngọc nát thành bột mịn, sắc mặt rất khó coi. Miêu Nghị làm thế khiến y có chút khó xử. Nếu sau đó mấy nhà kia thật sự tấn công thì chẳng phải y không thể ngăn cản sao?
Trong Vô Lượng Tinh các,Luyện Ngục, Dương Khánh đứng bên cửa sổ, sau khi đọc xong giấy ngọc trong tay thì quay lưng lại nhìn về phương xa, nhàn nhạt hỏi:
- Ngoại giới không có động tĩnh gì khác à?
Kim Mạn đứng bên cạnh đáp:
- Chẳng có chút khác thường nào, rốt cuộc ngài muốn thấy động tình gì?
Dương Khánh khẽ lắc đầu, lẩm bẩm tự nói với mình:
- Lẽ nào y thật sự sẽ ngồi yên không quan tâm ư?