- Đại sư, đừng nên ép ta.
“Bá” một tiếng, hắn rút kiếm ra muốn chém về phía cánh tay cửa Thất Giới đại sư, thế nhưng chậm chạp cũng không chém xuống được. Mũi kiếm muốn chặt xuống cánh tay Thất Giới đại sư, dừng ở không trung, không hạ xuống.
- A di đà phật!
Thất Giới đại sư nhìn Huyết Yêu đang muốn tiến lên lắc đầu, ý ngăn cản Huyết Yêu đang muốn đến trợ giúp.
Huyết Yêu đành phải chắp tay trước ngực nhìn, vẻ mặt đầy lo lắng. Miêu Nghị là nhân vật tàn nhẫn như thế nào nàng đã từng nếm đủ, mạng của nàng thiếu chút nữa đã chết trong tay Miêu Nghị.
- Đại ca ngươi sẽ không chém thật chứ? Hắn dù sao cũng là sư phụ của ta, đại ca, hãy cho ta mặt mũi.
Bát Giới đột nhiên hét lớn một tiếng, bày ra bộ dạng của một đồ đệ tốt, dứt lời còn cúi cái đầu trọc xuống.
Miêu Nghị nhìn hắn một cái nhận ra điều gì đó, chậm chạp đút lại mũi kiếm vào vỏ bao. Thế nhưng không nhịn được mà căm giận nói một tiếng:
- Đại sư, ngươi đây là lạm phát sự từ bi? Ngươi biết nữ nhân này là người nào không? Ngươi cũng biết một khi nàng chạy trốn khỏi nơi này sẽ có bao nhiêu người bị chết oan chết uổng không?
Lúc này hắn mới hiện mình có bao nhiêu thống hận sự cổ hủ của Thất Giới đại sư.
Nghe thấy lời này, Thất Giới đại sư nhắm mắt lại nói:
- A di đà phật, lỗi lầm này một mình ta gánh chịu.
Miêu Nghị lạnh lùng nặn từng chữ:
- Cứu một người lại giết thêm một người, ngươi gánh nổi sao?
Hắn quay đầu nhìn về phía Huyết Yêu:
- Huyết Yêu, nhanh ngăn nàng ta lại.
Huyết Yêu nhìn phải hứng của Thất Giới đại sư, chậm rãi chắp tay trước ngực cúi đầu, cũng không thèm để ý đến lời nói của Miêu Nghị.
Bát Giới lặng lẽ liếc mắt với Miêu Nghị một cái, sau khi Miêu Nghị tiếp thu được thì cũng chậm rãi nhắm mắt.
Mấy người giằng co suốt một lúc lâu, Thất Giới đại sư mới buông lỏng cổ tay của Miêu Nghị, chắp tay trước ngực nói:
- Thù hận chưa hẳn phải dùng cách giết người để hóa giải. Miêu thí chủ nguyện lùi một bước, đối phương chưa chắc sẽ tạo sát nghiệt.
Loại đạo lý này cơ bản Miêu Nghị nghe không lọt, hắn quay người đi đến cạnh Bát Giới quát to một tiếng:
- Đi!
- Lão lừa trọc, ngươi quá nham hiểm.
Bát Giới khen sư phụ mình một câu cũng nhanh chóng quay người đuổi kịp Miêu nghị.
Hai huynh đệ nhanh chóng cất bước chạy xuống bậc thang.
Thấy hai người đã đi, Huyết Yêu ở bên cạnh nói:
- Sư phụ, vị Ngọc thí chủ kia có thể thoát thân sao?
Thất Giới đại sư khẽ thở dài:
- Lão nạp đã tận lực.
Lão đã vì Ngọc La Sát mà trì hoãn một canh giờ. Theo lý mà nói Ngọc La Sát đủ để trốn thoát được rồi. Viên tinh cầu này lớn như vậy, tùy tiện tìm một chỗ trốn, muốn tìm được nào chẳng khác gì mò kim đáy biển. Lão cũng không có cách nào nắm chặt lấy tay Miêu Nghị và Bát Giới không tha.
Đi đến đáy hẻm núi, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên ngôi miếu ở sườn núi lần nữa, thấp giọng hỏi Bát Giới:
- Ngươi có biện pháp tìm được tiện nhân kia?
Bát Giới hắc hắc cười trộm nói:
- Trừ phi nàng ta bay đi, nếu không đừng mơ đến chạy trốn. Đại ca, ngươi quên ta đã nói, nơi đây từ cọng cây sợi cỏ đều là mắt của ta hay sao. Nàng muốn chạy cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không đã.
Miêu Nghị có chút hoài nghi:
- Chẳng lẽ Thất Giới đại sư không biết ngươi có thể như vậy?
Bát Giới nói:
- Hắn không biết, ta cũng không dám cho hắn biết. Nếu hắn biết ta dùng cách này để sát sinh ăn thịt ta chẳng phải tự tìm lấy phiền toái sao?
Miêu Nghị nhẹ nhàng thở ra.
- Cần phải tìm được nàng, diệt trừ nàng ta, không thể để nàng ta chạy thoát.
Miêu nghị hắc hắc nói:
- Đại ca, hôm nay ngươi đã lĩnh giáo được sự cổ hủ của lão lừa trọc kia rồi. Về sau cũng đừng trách ta không tôn kính sư phụ này đấy.
Miêu nghị im lặng, lúc trước nếu không phải hắn dùng ánh mắt ra lệnh cưỡng chế Bát Giới ngoan ngoãn đưa tay đặt vào tay Thất Giới đại sư thì cũng không có chuyện Ngọc La Sát chạy thoát, cuối cùng không thể cưỡng từ mà nói một câu:
- Một con ngựa thuộc về chuồng ngựa.
Bát Giới méo miệng nhìn trời “ha ha” một tiếng.
Hai người đi ra khỏi hẻm núi, ánh mắt phóng ra xa, đã không còn thấy bóng dáng của Ngọc La Sát nữa rồi.
Ánh mắt Miêu Nghị nhanh chóng rơi lên người Bát Giới:
- Lão nhị phải xem ngươi thế nào rồi.
- Yên tâm, tuyệt sẽ không để cho nàng làm nguy hại đến sự an toàn của chị dâu.
Bát Giới thu lại vẻ vui cười tí tửng trên mặt, chắp tay trước ngực. Một cảm giác thánh khiết khó nói nên lời lơ lửng xuất hiện trên thân hắn.
Từ thảm cỏ bên cạnh vang lên âm thanh rất nhỏ của cây cỏ, Miêu Nghị nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây tùng hai bên nhanh chóng héo rũ. hiện ra dấu vết bị người ta giẫm đạp lên. Dấu vết kia kéo dài trên đồng cỏ, hình thành một con đường đã có người đi qua.
- Đây là hướng tiện nhân kia trốn đi sao?
Miêu Nghị lên tiếng hỏi.
Bát Giới vẫn chắp tay trước ngực, không trả lời, tựa như không muốn thoát khỏi trạng thái nào đó. Thực tế hắn lại dùng hành động đáp lời thuận theo dấu vết trên bãi cô héo rũ kia bước đi, Miêu Nghị cũng theo sát bên cạnh.
Đi hết mấy dặm đường, rẽ ngang một cái, lại đi về hướng khác. Miêu nghị cười lạnh một tiếng:
- Tiện nhân này quả nhiên giảo hoạt.
Một lúc lâu sau, bãi cỏ cũng dần dần thưa thớt. Phía trước là khu vực cát sỏi mênh mông bát ngát, trên thực tế vùng này vốn là địa hình hẻm núi, về sau trời ban mưa cho vùng khô hạn thế nên cây cỏ mới xuất hiện thêm màu xanh.
Không còn sự chỉ dẫn của cây cỏ, khu vực cát sỏi lại không dễ gì lưu lại dấu chân. Miêu Nghị không khỏi thấy lo lắng.
Thế nhưng bên ngoài mười mét đột nhiên có một loại vật giống như chuột từ trong đất chui ra. Nó đang không ngừng đào đất phía trước. Bát Giới lập tức đi về phía bị đào kia, Miêu Nghị cũng hiểu ra được là con chuột đó đang chỉ đường cho Bát Giới.