Đại trận lửa cháy phong tỏa nơi này bất ngờ bị người dùng đại pháp cưỡng ép đột phá, đại trận ngọn lửa cao gần ngàn thước không hề có chút tác dụng ngăn cản nào, trong nháy mắt bị xuyên thủng.
Một bóng người cháy đen như than rơi vào giữa mâm tròn trong suốt óng ánh, phát ra một tiếng kêu đau.
Bên trên lão Bạch áo choàng xanh và trường sam trắng tung bay phấp phới đang từ từ xoay tròn đáp xuống mâm tròn, tư thái phong nhã siêu nhiên như tiên.
Thân hình phong hoa tuyệt đại trước đó còn lấy thế lôi đình đột phá đại trận, lúc này lại trở nên ảm đạm thất sắc, xuất hiện thấp thoáng giống như hư ảnh, nhìn không rõ người lắm, cho người ta một cảm giác vô cùng hư nhược, chẳng qua đang nhìn chằm chằm người bị đốt trụi dưới đất khẽ thở dài một tiếng.
Miêu Nghị không biết thân ở chỗ nào, cảm giác đau khổ như cuộc sống năm xưa đã làm cho hắn không biết rốt cục đã qua bao lâu.
Tóm lại da toàn thân trên dưới đã bị cháy đen như than, bất thành nhân dạng. Chỉ có ý thức kiên trì bất diệt duy trì pháp lực suy yếu vận chuyển trong cơ thể, trong tiềm thức vẫn còn đang dùng pháp thuật kháng cự nhiệt độ bảo vệ mình.
Nếu như không nhờ lão Bạch xuất thủ cứu giúp kịp thời, dù chỉ hơi chậm một chút, vậy không phải là da toàn thân bị đốt trụi mà là cả người bị đốt thành tro bụi. Đường đường cung điện Yêu Vương tu vi Kim Liên nhất phẩm há có thể dễ dàng xông vào như vậy, nếu ai ai cũng có thể xông vào, vậy uổng cả hư danh Yêu Vương.
Rơi xuống đất một cái như vậy, ý thức Miêu Nghị gần như mơ hồ nhờ cái ngã tỉnh lại vài phần, cảm giác lạnh như băng từ dưới đất chỗ mình nằm truyền tới. Cảm giác lạnh như băng rót vào cơ thể giống như thể hồ quán đỉnh, ý thức dần dần hồi phục lại.
Hắn muốn mở mắt xem thử mình thân ở nơi nào, cũng không biết mắt của mình đã bị lửa đốt khiến cho dính mí lại với nhau, chỉ còn một khe hở nhỏ. Hiện tại hắn không nhìn thấy rõ gì cả, đồng thời cảm giác hô hấp có hơi không thuận.
Hắn cố gắng dùng sức mở mắt, mở được ra cũng đã bị rách mí, máu chảy xuống ròng ròng trông hết sức ghê sợ.
Hắn phát ra một tiếng rên đau đớn, muốn dùng tay sờ thử hai mắt của mình thế nào. Thế nhưng hắn vừa nhấc cánh tay lên, chỗ da cháy ở khuỷu tay lập tức rách ra, có thể nhìn thấy lớp thịt bên dưới, máu tươi chảy ròng.
Hắn lại phát ra một tiếng rên đau đớn, cảm giác đau xé thân thể như vậy khó lòng diễn tả. Hắn định há miệng lại cảm thấy ngoài miệng cũng truyền tới cảm giác muốn rách, nhất thời không dám loạn động. Dường như bất kể hắn động chỗ nào, chỗ đó cũng sẽ có cảm giác đau đớn rách da rách thịt.
Hắn thả pháp lực ra dò xét chung quanh một lượt, thế nhưng pháp lực trong cơ thể thật sự quá mức suy yếu, điều tra khoảng cách không được xa. Cũng không điều tra ra được manh mối gì, không biết rõ rốt cục thân ở phương nào.
Cuối cùng hắn cố gắng chịu đựng nỗi đau rách mắt, từ từ mở hai mắt ra, máu tươi chảy vào đôi tròng mắt hắn đỏ tươi, khiến cho hắn nhìn thế giới bên ngoài cũng bao phủ một lớp màu đỏ. Hắn thấy được mặt đất trong suốt óng ánh, cũng nhìn thấy biển lửa tuần hoàn lưu chuyển cách đó không xa, quan trọng nhất là thấy rõ tình huống trước mắt mình là gì.
Đã không còn nhân dạng, quả thật chỉ là một cục than đen, không khó hiểu xảy ra chuyện gì ở trên người mình, cũng hiểu tại sao vừa cử động lại đau như vậy.
Lúc này tình huống thân thể hắn đang dần dần trở nên suy yếu, hắn bị đại ấn của Bạch Tử Lương đánh cho trọng thương, lại gãy một chân, còn bị lửa đốt một trận, tình huống thân thể đã trở nên vô cùng tệ hại. Hắn biết lúc này mình cần nhất là cái gì, cần đồ cứu mạng, hơn nữa không thể trì hoãn được nữa.
Trong mũi hắn phát ra tiếng kêu rên đau đớn, dùng hết pháp lực toàn thân còn sót lại gọi ra từ bên trong vòng tay trữ vật gốc tiên thảo Tinh Hoa sinh trưởng hơn chín vạn năm kia. Hành động cố gắng cầm gốc tiên thảo khiến cho da thịt năm ngón tay bị cháy của hắn lại rách ra thấy thịt, lại chảy máu.
Hắn cố gắng nhịn đau thu tay lại, da trên khuỷu tay lại rách chảy máu, trả một cái giá thật lớn mới đưa được gốc tiên thảo Tinh Hoa toát ra hào quang mờ nhạt giống như quỳnh chi ngọc diệp lên trước mũi mình. Hắn khẽ thi triển pháp lực bao phủ tiên thảo, nhẹ nhàng hít một cái, một luồng tinh vân lóe lên rực rỡ chui vào lỗ mũi bị đốt đã không còn hình dáng như thường của hắn.
Tinh vân chui thẳng vào mũi vào phế phủ, lập tức mang đến một cảm giác sảng khoái mát mẻ, cảm giác kỳ diệu này đối với Miêu Nghị đang đau đớn toàn thân giống như muốn chắp cánh lên tiên.
Hắn nằm ở đó không dám loạn động, không nhúc nhích, tham lam hít từng luồng tinh hoa vào trong thân thể không ngừng. Bởi vì đối với hắn mà nói, đây là chỗ dựa cuối cùng để bảo vệ tính mạng mà hắn có thể dựa dẫm.
Hiện tại hắn cảm thấy may mắn lúc trước mình gặp phải khó khăn đã không lấy thứ bảo vệ tính mạng sau cùng này ra sử dụng, hôm nay quả nhiên phát huy tác dụng, nếu không nhất định phải chết.
Không biết năm xưa lão Bạch vì giúp hắn giữ được gốc tiên thảo này làm ranh giới cuối cùng bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa đã đích thân xuất thủ thu thập Yêu Nhược Tiên. Chỉ vì lúc ấy Yêu Nhược Tiên thèm thuồng gốc tiên thảo này, muốn chiếm gốc tiên thảo này làm của mình.
Yêu Nhược Tiên cũng thật sự không thể không động lòng, cho dù là ai cũng chưa từng thấy qua tiên thảo Tinh Hoa dáng dấp thước tấc như vậy.
Hơn nữa quả thật là chưa từng nghe qua, tiên thảo Tinh Hoa này còn kết tiên quả, dược hiệu có thể tưởng tượng được. Dù là bị thương nặng tới mức nào chỉ cần còn có một hơi thở, suy đoán cũng có thể dùng gốc tiên thảo này nhặt lại một mạng. Nói là có thể thoát thai hoán cốt cũng không quá đáng, bảo sao Yêu Nhược Tiên có thể không động lòng!?
Trên thực tế cũng đúng là có thể thoát thai hoán cốt, thật ra vốn là thân thể tư chất Miêu Nghị cũng không thích hợp tu hành, là lão Bạch lấy ra một gốc tiên thảo Tinh Hoa dược hiệu mạnh hơn cả gốc này, kết trái đã như hồng bảo thạch, không giống gốc này trái chẳng qua mới chỉ ửng hồng, cưỡng ép giúp Miêu Nghị tiến hành thoát thai hoán cốt, mới cho hắn cơ hội bước lên đường tu hành.
Lúc này thấy Miêu Nghị đã phải lấy ra tiên thảo Tinh Hoa hấp thu, lão Bạch một mực yên lặng ở bên cạnh quan sát mới thở phào nhẹ nhõm, biết đã kéo được mạng của Miêu Nghị từ quỷ môn quan trở lại.
Lão Bạch ngẩng đầu nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng trên đỉnh đầu, vân đạm phong khinh nói:
- Vốn không muốn xuất thủ cứu ngươi, nhưng vì lần trước không cứu nữ nhân kia nên lần này phá lệ xuất thủ. Sau này nếu ngươi có cơ hội biết chân tướng, nếu lại vì nữ nhân kia chết mà hận ta không xuất thủ cứu giúp, vậy thì không nói được.
---------------