Ngoại trừ bốn nha hoàn, bất kể tôn ti, Miêu Nghị gọi tất cả tới bên bàn, vui vẻ nói chuyện trời đất.
Bên trong Lục Chỉ Môn đóng kín, thỉnh thoảng có cái đầu lén lén lút lút vươn ra nhìn trộm, âm thầm buồn cười nhìn lén cảnh tượng dưới bóng cây. Chỉ cần không phải kẻ ngu si đều biết, hai vị phó đại thống đang thị uy cho đại thống lĩnh mới tới. Vị trí đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ không phải ai tới cũng có thể ngồi được.
Một canh giờ trôi qua không thấy người tới. Hai canh giờ trôi qua cũng không thấy người đến. Trong vòng tay trữ vật của Miêu Nghị thật ra có tinh linh đưa tin tới.
Là tin do Khấu Văn Lam gửi tới, Miêu Nghị cũng không biết là chuyện gì. Giữa hắn và Khấu Văn Lam sử dụng chính là liên lạc phương thức đưa tin công cộng của Thiên Đình. Ở trước mặt người khác xem, dễ bị người khác nhìn thấy được nội dung đưa tin. Hắn liền tạm thời tránh qua một bên, lấy tinh linh ra.
Khấu Văn Lam cũng không nói chuyện gì khác, chính là nói ra nguyên nhân tại sao Miêu Nghị phải đi Tả Đốc Vệ. Thiên Đế nhìn trúng ngươi, có ý định rèn luyện bồi dưỡng ngươi. Khấu Văn Lam biểu thị chúc mừng, hi vọng Miêu Nghị dừng bước thật tốt ở Tả Đốc Vệ. Tương lai chắc chắn sẽ được Thiên Đế trọng dụng!
Miêu Nghị nghe tin này, lại ngây ngẩn cả người. Trước đó Dương Khánh đã từng đoán về khả năng này. Chỉ là hai người đều cảm thấy không mấy có khả năng. Thật không nghĩ, quả nhiên là nguyên nhân này. Không ngờ mìn lại lọt vào pháp nhãn của Thiên Đế. Thật sự có chút khó có thể tin được.
Hiện tại tất nhiên hắn đã hiểu rõ. Thiên Đế không có khả năng sử dụng người lung tung. Nếu người mà Thiên Đế sử dụng có vấn đề gì, vậy chẳng phải là đánh vào mặt Thiên Đế sao? Lúc này mới có Phi Hồng xuất hiện.
Ngẫm lại, đúng là có chút dở khóc dở cười. Có lẽ đối với người khác mà nói, biết được tin tức này họ nhất định sẽ rất cao hứng. Nhưng hắn lại không cao hứng nổi. Một khi để Thiên Đế biết hắn và phản tặc có liên lụy, còn có thể có thể dính dáng với Bạch Chủ, chỉ sợ người ngay lập tức muốn dồn hắn vào chỗ chết chính là Thiên Đế.
Mặt khác, Thiên Đế càng trọng dụng hắn, hắn lại càng phiền phức. Địa vị của hắn ở Thiên Đình càng cao, phản tặc bên kia càng hưng phấn. Không phải phản tặc bên kia phái tới làm nội ứng cũng thành nội ứng của phản tặc bên kia. Hơn nữa còn là nội ứng rất có phân lượng.
- Ai!
Miêu Nghị khẽ thở dài một tiến. Thật đúng là một con đường đi lên không có đường về. Hắn lắc đầu thu tinh linh trở lại.
Sau khi tiệc tàn, lại đổi sang trà bánh. Hai vị phó đại thống lĩnh cầm pháp khí mở ra trận pháp trong tay còn chưa tới. Mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ.
Mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, đã hoàng hôn, trong không trung mới thấy có hai hán tử lao tới. Nhìn thấy tình cảnh mở tiệc ở dưới tàng cây, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Sau khi hạ xuống, bọn họ chắp tay nhìn về phía Hồ Câu Ngọc nói:
- Hồ huynh, không biết vị nào là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ mới tới nhậm chức của ta vậy?
Hai người đều là thượng tướng Nhị Tiết, toàn thân mặc áo giáp màu tím.
- Nhị vị thật sự đã để ta đợi lâu.
Hồ Câu Ngọc đứng lên, đưa tay chỉ về phía Miêu Nghị.
- Vị này chính là Ngưu Hữu Đức Ngưu đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ mới nhậm chức của các ngươi.
- A!
Hai người chắp tay, Khang Chi Lộc chắp tay hướng về phía Miêu Nghị thỉnh giáo:
- Mong đừng trách. Vẫn mời lấy ra quan điệp để thể hiện rõ thân phận.
- Đúng vậy, quy định không thể phá!
Miêu Nghị vui tươi hớn hở một tiếng, lấy quan điệp ra, chuyển qua.
Sau khi hai vị phó đại thống lĩnh thể hiện rõ thân phận, hắn lại chuyển quan điệp qua, cùng chắp tay hành lễ nói:
- Mạt tướng Khang Chi Lộc, Diêu Viễn Sơ tham kiến đại thống lĩnh.
- Hai vị không cần đa lễ.
Miêu Nghị đưa tay giả đỡ một chút.
Một bên Hồ Câu Ngọc cười nói:
- Được rồi! Người đã đưa đến. Ta cũng nên trở lại phục mệnh. Không quấy rầy đại thống lĩnh tiếp nhận chỉnh đốn. Từ biệt.
Miêu Nghị tùy ý giữ lại một chút.
- Còn chưa làm tròn vai trò người chủ, vì sao Hồ huynh đã sốt ruột rời đi. Không ngại ở lại mấy ngày.
Hồ Câu Ngọc:
- Sau này còn có cơ hội. Bây giờ, đi về phục mệnh là chuyện lớn hàng đầu. Bằng không quân pháp vô tình, sao dám chậm trễ.
- Ha hả! Hồ huynh quả nhiên là người tận chức tận trách. Làm phiền Hồ huynh đưa đi xa. Một chút tâm ý nho nhỏ, mong hãy nhận lấy.
Miêu Nghị lật tay ném nhẫn trữ vật qua.
Ai biết Hồ Câu Ngọc nhận vào tay xong, nhìn cũng không nhìn, liền trực tiếp ném trở về.
- Đại thống lĩnh khách khí. Tả Đốc Vệ và Thiên Nhai không giống nhau, không có thói quen này. Bản thân Hồ mỗ là người trong trung quân của Tổng Trấn đại nhân. Nếu như thu đồ loạn, sợ rằng sẽ không thể ở lâu trong trung được.
- A!
Nắm lấy chiếc nhẫn trữ vật quay về, Miêu Nghị cười nói:
- Vậy thứ lỗi cho Ngưu mỗ lỗ mãng.
- Sau này đại thống lĩnh dĩ nhiên là biết rõ ràng.
Hồ Câu Ngọc cười đáp lại một câu. Hắn không nói thêm gì nữa, lấy ra công văn giao cho hai người Khang, Diêu. Sau khi kiểm tra đối chiếu không có sai, hai người cũng biên nhận. Mọi chuyện thỏa đáng, Hồ Câu Ngọc cho hai người một ánh mắt “trong lòng tôi biết rõ”, lúc đó từ biệt phi lên trời rời đi.
Sau khi nhìn theo tới lúc bóng dáng hắn biến mất, Miêu Nghị quay đầu lại cười hỏi:
- Không biết bây giờ ta có thể tiến vào bản bộ của bản đại thống lĩnh được chưa?
- Đại thống lĩnh nói đùa. Ở đây ai dám ngăn cản ngài. Trước đó chỉ là tạm thời có việc phải lưu lại.
Hai người cười ha hả lừa gạt vài câu. Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra pháp khí mở ra cửa đại trận đang đóng kín.
Miêu Nghị đi thẳng về phía trước, đi tới trước sơn môn liền dừng bước, nhìn thủ vệ hai bên một chút.
Hai thủ vệ đối với hành vi trước đó thật ra chẳng hề để ý, chắp tay nói:
- Tham kiến đại thống lĩnh.
Miêu Nghị hỏi:
- Bọn họ là thuộc về bộ nào?
Diêu Viễn Sơ quay về:
- Có thể bảo vệ nơi đây tất nhiên là nhân mã trung quân của bản bộ đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ.
- Nhân mã bản bộ của ta...
Miêu Nghị khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua hai người, lại nghiêng đầu nói một tiếng.
- Từ Đường Nhiên.
- Có mạt tướng.
Từ Đường Nhiên nhanh chóng tiến lên nghe lệnh.
Miêu Nghị chỉ vào hai thủ vệ, nói:
- Sau này vị trí thống lĩnh trung quân ta muốn giao cho ngươi. Hai người này làm không tệ. Ngươi tốt nhất làm quen một chút.