Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có điều vừa rồi Miêu Nghị thông báo, chuyện Diêm Tu ngày hôm nay không được nói ra với bất kỳ kẻ nào bên ngoài.

Cờ lớn Hắc Hổ vừa ra, liền thu hút ánh mắt của mọi người. Dù sao nó vẫn còn có chút lực chấn áp. Dù sao mọi người ở dưới lá cờ này đã cống hiến nhiều năm, xây dựng ảnh hưởng. Lá cờ lớn này đại biểu chính là quyền uy cao nhất của Hắc Hổ Kỳ! Bởi vậy gợn sóng trên màn bảo vệ ánh sáng đang dao động dần dần không còn mãnh liệt nữa. Nhân mã trung quân lần lượt dừng công kích. Một người dừng lại, ảnh hưởng tới một đám người dừng lại. Một đám người dừng lại, dẫn đến mọi người dừng lại.

Đây không phải chỉ là nguyên nhân cờ lớn Hắc Hổ xuất hiện gây ra chấn áp. Trọng điểm là hai người Khang, Diêu thất bại, đã bị đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức bắt!

Ba vị thiên tướng Bùi, Ngô, Hành ở trên không trung đốc chiến, vừa nhìn thấy thế liền cả kinh. Mắt thấy sáp công phá, thế nào lại dừng lại? Bùi Lai Minh nhìn xuống phía dưới phẫn nộ quát lớn:

- Vì sao dừng lại? Tấn công! Nhanh chóng cứu lấy hai vị phó đại thống!

- Người nào dám mở miệng thốt ra những lời nói ngông cuồng?

Miêu Nghị tức giận quát. Hắn không biết ba thiên tướng Bùi, Ngô, Hành, nhưng trong lòng đã đoán được thân phận của ba người. Hắn liền lớn tiếng tuyên bố thân phận của mình:

- Mỗ là Ngưu Hữu Đức cũng là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ. Nay hai vị phó đại thống lĩnh Khang Chi Lộc, Diêu Viễn Sơ dưới cờ phạm thượng làm loạn, muốn đoạt quyền lớn của Hắc Hổ Kỳ, đặc biệt bắt lại tử hình, răn đe! Trung quân vốn là nhân mã lệ thuộc trực tiếp vào đại thống lĩnh, chỉ nghe hiệu lệnh của bản đại thống lĩnh. Ba người kia xuất khẩu cuồng ngôn nhất định không phải là nhân mã trung quân của ta. Là ai ở đây làm càn?

Hắn vung thương chỉ vào ba người phía xa.

Ngụ ý là, trung quân là nhân mã của ta. Có kẻ lại muốn cướp người từ trong tay của ta? Chẳng phải là nói đùa sao?

Không ngờ đã trở thành phạm thượng làm loạn. Hai người Khang, Diêu lộ ra vẻ mặt cay đắng. Bọn họ cảm nhận được tư vị được làm vua thua làm giặc. Mình bị bắt, còn không phải tùy vào Miêu Nghị nói cái gì chính là cái đó. Hai người hiện tại đã hối hận tới mức xanh cả ruột. Thật không nghĩ tới Miêu Nghị lại to gan như vậy. Thật sự động thủ với bọn họ. Sớm biết như vậy, nên nghe theo lời khuyên của Bùi Lai Minh, dẫn thêm nhiều người ở bên cạnh. Nếu vậy, cũng không đến mức rơi vào kết quả giống như hiện tại.

Trong nhân mã trung quân có không ít người nhìn nhau, ánh mắt có chút cổ quái. Đại thống lĩnh nói ra lời ấy coi như đã trực tiếp đá ba vị thiên tướng ra khỏi trung quân, lại trống ra ba vị trí!

Thật là miệng lưỡi lợi hại!

Ba người Bùi, Ngô, Hành có chút sốt ruột. Ngô Phong tức giận nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi hướng cùi chỏ ra bên ngoài, lừa gạt đã huynh đệ trung quân ra khỏi nơi an nhàn, ném tới nơi hoang dã, chỉ lo tự mình hưởng phúc, căn bản không xem huynh đệ trung quân là người một nhà. Hiện tại lại muốn chụp mũ, vu tội cho hai vị phó đại thống lĩnh. Hắc Hổ Kỳ không có loại đại thống lĩnh giống như ngươi. Ngưu Hữu Đức, lập tức thả hai vị phó đại thống lĩnh ra. Nếu như thật sự không nghe theo, đừng trách ta dùng binh can gián!

Hai người Bùi, Hành cũng lớn tiếng phụ họa nói:

- Lập tức thả hai vị phó đại thống lĩnh!

Ba người thật sự sốt ruột. Hai người Khang, Diêu rất quan trọng đối với bọn họ. Một khi hai người đã chết, cho dù mười đội Ưng Kỳ sau đó lật đổ Ngưu Hữu Đức, vị trí đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ cũng không tới phiên bọn họ tới ngồi. Đổi người khác tới, không ai sẽ thích thấy trong trung quân có ba người như bọn họ. Rời khỏi trung quân, bọn họ phải làm sao? Dù ai tới cũng sẽ đá ba người bọn họ đi. Trọng điểm là, hai người Khang, Diêu vừa chết, không có người làm chỗ dựa, một khi Miêu Nghị dùng lời nói hứa hẹn, lung lạc, vấn đề thật sự chính là mười Ưng Kỳ vẫn sẽ không tiếp tục đánh nữa. Một khi để Ngưu Hữu Đức nắm binh quyền trong tay, ba người chỉ có một con đường chết!

Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ba người chính là cứu hai người Khang, Diêu ra. Chỉ cần có thể cứu được hai người này, binh quyền còn ở bên phía bọn họ. Vẫn là lời bọn họ nói mới được tính.

Đúng vậy. Miêu Nghị mạo hiểm phiêu lưu liều mạng lớn như vậy, chính là vì nắm bảy tấc. Đã bắt tới tay, sao có thể đơn giản buông tay để cho bọn họ được như ý nguyện. Hắn nhìn hai bên trái phải, quát:

- Đưa hai tên nghịch tặc phạm thượng làm loạn Khang Chi Lộc và Diêu Viễn Sơ này đi chém!

Lưu hai người một mạng chính là muốn đẩy ra ngoài, chém đầu ở trước mặt mọi người.

- Ngươi dám!

Ba người Bùi, Hành, Ngô hãi hùng khiếp vía trăm miệng một lời, gầm lên.

Hai người Khang, Diêu cố gắng giãy dụa. Thế nhưng bọn họ bất lực, căn bản giãy dụa không thoát, vẻ mặt hoang mang, lo sợ.

Từ Đường Nhiên cũng sợ đến hãi hùng khiếp vía. Một khi chọc cho đám người bên ngoài này xông tới, vậy phải làm thế nào mới tốt. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên nhìn về phía Dương Khánh.

- Đại nhân!

Dương Khánh cũng sốt ruột, vội vàng truyền âm khuyên bảo:

- Hai người này hiện tại giết không được. Người nắm mười Ưng Kỳ trong tay đều là người của bọn họ. Hiện tại cần lưu bọn họ lai, áp chế mười thống lĩnh Ưng Kỳ. Bằng không rước lấy binh biến, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi!

- Dương Khánh!

Miêu Nghị lớn tiếng quát, giơ thương tức giận chỉ vào Dương Khánh. Trong đầu người này suy nghĩ có lúc thật sự đáng giận. Luôn nghĩ như vậy không tốt, như vậy không tốt. Lão tử muốn dùng âm mưu quỷ kế giải quyết vấn đề, muốn khống chế đám kiêu binh hãn tướng này, sao có thể không quyết đoán một chút. Mình đã đẩy khí thế đến mức như vậy, hắn lại dám ở trước mặt bao nhiêu người dây dưa không theo, giảm uy thế của mình, khiến người ta nghi ngờ nội bộ của mình cũng có vấn đề. Nói là nhiễu loạn quân tâm cũng không quá đáng. Miêu Nghị thật sự hận không thể xông lên một thương giết chết hắn.

Miêu Nghị lại hét lớn một tiếng.

- Chém!

Tâm thần Dương Khánh chấn động. Nhưng khi thấy mắt Miêu Nghị đã đỏ lên, ngay lập tức hắn ý thức được đây là thông điệp cuối cùng.

Diêm Tu bỗng nhiên mắt lạnh nhìn về phía Dương Khánh. Dương Triệu Thanh điều khiển ngự linh thú nhanh chóng lao tới, mắt lạnh nhìn về phía Từ Đường Nhiên.

Phụt!

Từ Đường Nhiên thấy tình thế không ổn, lật tay. Ngay lập tức, thấy một thanh đao hiện ra trong tay hắn. Hắn giơ tay lên, chém xuống. Một dòng máu nóng bắn ra. Một cái đầu bay ra. Đầu của Diêu Viễn Sơ đã bị hắn sạch sẽ lưu loát một đao chém xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK