Dường như Tư Tư đã nhìn thấu được suy nghĩ của Vũ Thư, khóe miệng cô còn nhếch lên một nụ cười: “Cô không tin thì tự mình đi về mà hỏi.”
Mọi người đều hô xoay chuyển tình thế rồi, quả thật đã xoay chuyển rồi.
Bọn họ còn cho rằng, người phụ nữ bị thương kia chính là người thứ ba, hóa ra là do ba mẹ của người phụ nữ đánh người này đã chèn ép người đàn ông đó, hơn nữa lúc ấy bọn họ đã chia tay rồi.
Vì vậy, người phụ nữ bị thương kia đã bị đánh một trận oan uổng.
Đám đông nhiệt tình lại bắt đầu sôi nổi: “Thật là, thời đại này không nhìn thấy mọi mặt thì không biết đâu là chân tướng.”
“Nếu như là tôi thì tôi đã sớm không nhịn được muốn mắng người rồi, cô gái đó ngốc quá, bị người ta đánh một trận oan uổng như vậy.”
“Mấy người không nhìn ra sao, người phụ nữ đánh người kia xuống tay không hề có chút tình cảm bạn bè nào, tôi thấy không chỉ đơn giản là cướp bạn trai như vậy, rất có thể là trả thù hoặc đố kị, phụ nữ đều như vậy cả.”
“Thôi đi, anh đang nói lung tung gì vậy, là người phụ nữ đó mới như vậy.”
Không biết Vũ Thư là do bị người khác đoán trúng tâm tư của mình, hay là vẫn chưa muốn tin Tư Tư, xoay người đẩy đám đông ra, hốt hoảng rời đi.
Cô nhất định phải hỏi cho rõ, nếu như những điều này đều là giả, cô chắc chắn sẽ trả lại Tư Tư gấp đôi.
“Đã chạy hết rồi, mau giải tán thôi.”
Lúc Vũ Thư chạy đi, Lưu Mỹ Kỳ cũng đã lén lút chạy trốn rồi.
Đám đông dần giải tán, chỉ còn lại Tư Tư và Đan Diễn Vy đang vô cùng nhếch nhác, người đầy vết thương.
“Tớ đưa cậu đi bệnh viện trước đã.” Lúc nãy, Tư Tư chỉ lo tức giận, không chú ý tới vết thương trên người Đan Diễn Vy, cộng thêm mái tóc của cô ấy lại che khuất, cho nên cô không nhìn thấy rõ.
Đúng lúc cô vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy khuôn mặt sưng to của cô ấy, trên cổ còn có mấy vết cào, cô lại bắt đầu tức giận: “Mẹ kiếp, con tiện nhân kia xuống tay nặng như vậy, tớ phải đi đánh chết cô ta mới được.”
Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nói: “Tư Tư, tớ muốn về nhà.”
Cô rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã đạt tới giới hạn.
“Không được, sao cậu có thể trở về với bộ dạng như vậy, cậu phải tới bệnh viện xử lý vết thương trước đã, sau đó mới quay về nhà.” Tư Tư không đồng ý nói, Vy Vy có thể nuốt trôi cơn tức này, nhưng cô thì không, cứ chờ đấy, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội để gây rắc rối cho nhà họ Vũ bọn họ.
Đương nhiên, tên khốn đầu sỏ Lục Trình Thiên kia sẽ là người cô chém đầu tiên.
“Tớ không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe, làm phiền cậu Tư Tư, ngày mai cậu giúp tớ xin nghỉ nhé.” Khuôn mặt này của cô, có làm thế nào cũng phải mất hai ba ngày mới có thể bớt sưng được.
“Cậu có bị ngốc không, vào lúc này rồi mà cậu còn nghĩ đến chuyện đó nữa, nếu như không phải cậu đã bị thương rồi, tớ thật sự rất muốn đánh cậu một trận.”
Tư Tư vừa cẩn thận dìu Đan Diễn Vy vừa tức giận nói: “Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu không còn nợ người phụ nữ đó nữa, sao cứ chịu đòn oan uổng không lên tiếng như vậy chứ?”
“Không sao đâu Tư Tư, coi như tớ trả lại cho cậu ấy đi.” Đan Diễn Vy muốn nói với giọng thoải mái, thế nhưng vừa nói chuyện đã chạm vào vết thương trên khóe miệng, cô đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
“Đó nhìn xem, đây chính là kết cục của việc chịu đựng đó.”Tại sao lại có người có đầu óc cố chấp đến như vậy chứ, tự dựng cho mình một lý luận, người khác có khuyên bảo như thế nào cũng không nghe.
Tư Tư cảm thấy cô không bị tiểu tiện nhân Vũ Thư làm cho tức chết, mà là cô sắp bị sự dâng hiến không hoàn trả của Đan Diễn Vy làm cho tức chết.
“Tư Tư, cậu nhớ xin phép cho tớ nghỉ đó…” Đan Diễn Vy vẫn không quên nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi.” Tư Tư đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cô không làm trợ lý nhỏ thì có thể làm gì khác.
Đan Diễn Vy mỉm cười, không nói gì nữa.
Cuối cùng Tư Tư cũng không lay chuyển được sự cố chấp của Đan Diễn Vy, đưa cô ấy trở về căn hộ nhỏ, sau đó tự mình đi tới tiệm thuốc mua một ít thuốc tiêu viêm và giảm sưng về thoa cho cô ấy.
“Tư Tư, cậu có thể nhẹ hơn một chút không?” Đan Diễn Vy sắp bóp đến nát gối rồi.
“Cậu còn biết đau sao, vậy sao lúc bị đánh không biết phản kháng lại.” Mặc dù ngoài miệng Tư Tư nói như vậy, thế nhưng rõ ràng sức lực ở trên tay đã nhẹ hơn một chút.
Đan Diễn Vy bị cô mắng đến không biết nói gì, lúc đau cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nửa tiếng sau, Tư Tư mới làm xong tất cả những việc này: “Cậu có muốn tớ nấu bữa tối cho cậu không?”
“Không cần đâu, cũng sắp đến giờ rồi, cậu mau đi đón Du Du đi, nói cho thằng bé biết ngày hôm nay tớ có việc bận không thể đi thăm nó được.” Trong lòng Đan Diễn Vy vẫn rất nhớ con trai mình.